Màu mắt của Lục Hành hơi nhạt hơn người bình thường, khóe mắt rủ xuống, đuôi mắt nhếch lên, khi nhìn người lại lấp lánh hơi nước, muốn nói lại thôi, trời sinh một đôi mắt ẩn tình. Vương Ngôn Khanh phát hiện Lục Hành luôn luôn như thế, lúc nói thật trông giống nói đùa, lúc nói dối lại cực kỳ chăm chú, thật giả đan xen khiến người ta không thể nào đoán ra suy nghĩ của hắn. Vương Ngôn Khanh nghi ngờ nhìn Lục Hành, hỏi: "Thật ư?"
"Thật." Lục Hành nhìn Vương Ngôn Khanh, giọng điệu vô cùng chân thành: "Nhị ca từng lừa muội khi nào?"
Vương Ngôn Khanh như tin như không tin, lúc này nàng phát hiện Lục Hành còn nắm tay của nàng, ống tay áo của hai người chồng lên nhau, khoảng cách rất gần. Vương Ngôn Khanh lùi lại một bước, rút tay mình về: "Nói chuyện gì thì cứ nói, đứng gần như vậy làm gì?"
Lục Hành lại không thích nghe lời này, hắn nhướng mày, nói với hàm ý không rõ: "Huynh muội một nhà, muội còn chú trọng những việc này với huynh?"
"Mình còn đang ở nhà người khác mà." Vương Ngôn Khanh thấy hắn không buông tay thì ngẩng đầu, đôi mắt trắng đen rõ ràng gắng sức trừng hắn một cái: "Buông tay."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT