Bị Lục Hành quấy rầy như vậy, Vương Ngôn Khanh suy nghĩ một lát mới tìm lại được mạch suy nghĩ của mình: “Bà ta thuật lại hành trình của Lương Dung thì không có vấn đề, nhưng lúc bà ta nói chuyện, con mắt không di chuyển một chút nào. Nếu như một người thật sự nhớ lại những chuyện từ nửa tháng trước đó, dù thế nào thì con mắt cũng sẽ di chuyển lên xuống, nhưng bà ta lại không có chút động tác nào, lúc đáp lời cũng không hề ngập ngừng. Cho nên, căn bản là bà ta chưa có suy nghĩ lại, bà ta đã soạn sẵn lý do từ sớm rồi. Thế nhưng khi ta hỏi đến ngày đó Lương Dung đọc sách vào giờ nào…”

Lục Hành vừa muốn cười thì Vương Ngôn Khanh quét mắt tới, Lục Hành làm ra vẻ vô tội nháy nháy mắt: “Ta đang nghe mà, sao không nói tiếp?”

Vương Ngôn Khanh tức giận trừng hắn một cái, nói: “Ánh mắt bà ta nhìn lên rồi chớp mắt nhanh hơn. Đây mới là phản ứng lúc bà ta hồi tưởng lại, mà bà ta chớp mắt nhanh hơn nói rõ lòng bà ta không bình tĩnh, hơn phân nửa là ta hỏi đúng vấn đề bà ta không có chuẩn bị trước. Trong một thời gian ngắn bà ta không nghĩ ra lý do thoái thác kín kẽ nên lập tức giả vờ tức giận, né tránh trả lời câu hỏi này.”

Lúc Vương Ngôn Khanh nói những lời này, trên mặt Lục Hành không lộ một tia bất ngờ nào mà hắn còn hỏi lại: “Làm sao muội biết bà ta đang giả vờ tức giận? Lỡ như bà ta tức giận thật thì sao?”

Vương Ngôn Khanh khinh thường lườm một cái, nói: “Nếu bà ta thật sự tức giận thì lúc ta hỏi ra câu kia, bà ta nên lập tức nổi điên lên, thế nhưng bà ta suy nghĩ một lát, đập tay vịn ghế trước sau đó mới tức giận chất vấn. Nhị ca, lúc huynh tức giận mắng chửi người thì huynh sẽ làm động tác trước rồi mới nói tiếp sao?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play