Mười phút nữa là tới hai giờ, Diệp Mạn đã sớm tới phòng làm
việc của thị trưởng Mao.
Thị trưởng Mao còn đang bận rộn: "Chờ tôi mấy phút, tôi
xem hết mấy tài liệu này đã."
"Vâng thị trưởng Mao, ngài cứ bận rộn." Diệp Mạn
ngồi xuống.
Thư ký La mang lên cho cô tách trà, hai người nói chuyện
phiếm vài câu đợi thị trưởng Mao xử lý xong công việc. Ông ta đưa tài liệu cho
thư ký La, lúc này mới ngồi vào chỗ đối diện với Diệp Mạn, nâng tách trà lên
uống một ngụm, cười ha hả nói: "Nghe nói TV màu của cô đã chạy quảng cáo ở
tỉnh Đài, bán hàng ở toàn tỉnh rồi nhỉ?
Diệp Mạn cười nói: "Đúng là có quảng cáo, nhưng cùng
lắm chỉ bán được một vài khu vực xa xôi trong tỉnh thôi, còn chưa bán được tới
toàn tỉnh đâu."
Thị trưởng Mao xua tay nói: "Cô không cần phải khiêm
tốn. Đồng chí Tiểu Diệp, thuế mà nhà máy các cô nộp năm nay xếp thứ ba toàn
huyện, cũng là một trong ba đơn vị nộp thuế trên một triệu của toàn
huyện."
Diệp Mạn vô cùng kinh ngạc: "Thật vậy sao..."
Tầm tháng năm nhà máy bọn họ mới thành lập, lúc mới bắt đầu
sản xuất lượng tiêu thụ không tốt lắm, lượng tiêu thụ tăng mạnh cũng chỉ mới
xảy ra tầm bốn năm tháng gần đây. Nói cách khác, trên thực tế, công trạng của
cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ năm nay toàn bộ dựa vào thành tích của nửa cuối
năm. Một nhà máy mới vừa thành lập hơn nửa năm, chỉ có hơn bốn trăm người, số
lượng thuế nộp lên lại vượt qua một đám nhà máy lớn trong huyện, khó trách
trong lúc cấp bách thị trưởng Mao lại gặp riêng cô nói chuyện.
Thị trưởng Mao đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Diệp Mạn
chỉ cười khổ một cái, hư hư thật thật nói: "Đồng chí Tiểu Diệp à, tình
hình thực tế trong huyện còn bết bát hơn cả những gì cô tưởng tượng. Rất nhiều
đơn vị, đừng nói là tìm cách không nộp thuế lên, thậm chí chỉ cần họ không vươn
tay đòi tiền của huyện cũng là tốt rồi."
Chuyện như thế này Diệp Mạn không tiện bình luận, chỉ có thể
an ủi ông ta một chút: "Thị trưởng Mao đừng lo lắng, mọi việc đều sẽ khá
hơn thôi."
Thị trưởng Mao lắc đầu, xua tay nói: "Khó lắm. Cải cách
nhiều năm như vậy rồi, biện pháp nào cũng nghĩ tới nhưng vẫn không thấy hiệu
quả gì. Tiểu Diệp, nếu nhà máy các cô có thể tiếp tục duy trình tình hình phát
triển như thế này, sang năm nhất định có thể trở thành người nộp thuế nhiều
nhất ở huyện chúng ta, trở thành doanh nghiệp dẫn đầu ở huyện."
Diệp Mạn cũng tin tưởng vào điểm này, không phải vì cửa hàng
đồ điện Lão Sư Phụ của cô rất mạnh mà là vì các doanh nghiệp nhà nước cũ trong
huyện làm ăn càng ngày càng đi xuống, càng ngày càng lụn bại, sang năm lại là
một năm dài đằng đẵng, nếu không thể vượt qua được hai doanh nghiệp đứng đầu,
cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ không còn sức cạnh tranh vậy sẽ cố ý, trực tiếp
đóng cửa.
Cô mỉm cười nói: "Thị trưởng Mao, chúng tôi sẽ cố hết sức."
Thị trưởng Mao vui mừng gật đầu, rốt cuộc cũng đi vào vấn đề
chính: "Đồng chí Tiểu Diệp, cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của các cô phát
triển tốt như vậy, có thể kéo các đơn vị khác trong huyện cùng phát triển
không? Tôi cũng không gạt cô làm gì, qua hết năm nay, trong huyện lại có hai ba
nhà máy phá sản rồi đóng cửa. Bởi vì hiệu quả làm ăn trong năm không t� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.