Trong quán trà ồn ào, tiếng nói tiếng cười, tiếng chơi bài,
tiếng va chạm cốc vang lên không dứt bên tai.
Tâm trạng của Thường An Toàn rất lạ kỳ, ông ấy không ngờ
có một ngày nào đó ông ấy lại ngồi cùng một bàn với đối thủ một mất một còn để
uống trà và trò chuyện.
Phục vụ bưng trà lên, Thường An Toàn tỉnh lại sau cơn khiếp
sợ, ông ấy nói với Diệp Mạn: "Giám đốc Diệp, nơi này đơn sơ, đều là lá
trà già thô, chỉ sợ cô uống không quen."
Diệp Mạn giả vờ như không hiểu ý ông ấy, cô bưng chén trà
cũ bị mẻ một góc lên rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cười khanh khách nói:
"Không sao, tôi cũng xuất thân bần hàn, không hiểu trà mà cũng không
biết thưởng thức."
Thường An Toàn nghẹn lời, nói gì Diệp Mạn cũng là một bà
chủ lớn sở hữu khối tài sản mấy chục tỷ, thực tế như vậy khiến ông thấy hơi
không quen. Tính tình Thường An Toàn thẳng thắn, người khác lịch sự với ông,
ông cũng không thể ăn nói bậy bạ, câu nói vừa rồi đã là giới hạn của ông ấy.
Sau khi vò đầu bứt tóc, cuối cùng ông cũng bắt đầu chú
trọng những lời trước đó của Diệp Mạn: "Giám đốc Diệp, cô... cô đang
nghiêm túc?"
Diệp Mạn đặt chén trà xuống, mỉm cười nhìn ông rồi hỏi ngược
lại: "Nếu không thì sao? Quản lý Thường, vì chờ chú, tôi phải lang thang
gần khu chung cư nhà chú trong một, hai giờ đồng hồ. Nếu chú không quay lại, có
lẽ ai đó sẽ nghi ngờ tôi là kẻ xâm nhập bất hợp pháp, lặng lẽ đến đồn cảnh sát
báo cáo tôi."
Lời này khiến Thường An Toàn có chút băn khoăn, đồng thời
trong lòng dâng lên một cảm giác so sánh rất vi diệu. Một bà chủ như Diệp Mạn
mà phải chờ dưới chung cư nhà ông một hai tiếng đồng hồ để được gặp mặt, cô
phải ngồi ở quán trà đơn sơ ồn ào này mà cũng không có bất kỳ khó chịu hay
không vui nào, nếu đổi thành giám đốc Hồ, ông cũng không dám nghĩ tới.
Vừa mới được giám đốc Hồ dạy dỗ như chó, lại đối mặt với
Diệp Mạn nhẹ nhàng, cán cân trong lòng ông ấy khẽ nghiêng.
Nhưng trong lòng Thường An Toàn vẫn còn rất nhiều nghi hoặc,
cân nhắc một lát, ông khó hiểu hỏi: "Giám đốc Diệp, tôi... chỉ là một lão
già, cũng không có bản lĩnh gì, thật sự không thể khiến cô chịu đựng như
thế."
Diệp Mạn cười cười, mắt chăm chú nhìn Thường An Toàn, gật
đầu khẳng định một cái rồi nói: "Quản lý Thường, chú đáng giá!"
Lời này khiến cho khuôn mặt già nua của Thường An Toàn đỏ
lên, đồng thời trong lòng lại xuất hiện một cảm giác thỏa mãn và chua xót khi
được người ta công nhận.
Ông đã làm việc trong nhà máy máy giặt hơn một thập kỷ, từ
một thiếu niên mười mấy tuổi xanh đến người đàn ông trung niên ngoài ba mươi.
Những năm tháng tốt nhất đã được cống hiến cho nhà máy, không có công lao cũng
có khổ lao, nhưng ông ấy chưa từng nhận được bất kỳ sự công nhận nào, ngay cả
vị trí quản lý này cũng bởi vì quản lý Vương gây ra một mớ hỗn độn, không ai
chịu nhận gánh nặng này nên ông ấy mới được đẩy lên để thay. Nhậm chức sau
nhiều lần bị khinh bỉ, ông ấy đã nhiều lần tức giận, quả thật chỉ là gặp cảnh
khốn khó nếu không vị trí này sẽ không đến lượt ông ấy.
Nhưng hôm nay, Diệp Mạn nói với ông ấy rằng ông ấy xứng
đáng.
Đôi mắt Thường An Toàn nóng lên, suýt chút nữa thất thố
trước mặt Diệp Mạn. Ông ấy ngẩng đầu cố mở mắt, đẩy lùi sự ẩm ướt trong hốc
mắt, cười cười cay đắng: "Giám đốc Diệp, cô cứ đùa tôi... Tôi cũng chỉ là
kẻ dưới trướng của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của các cô thôi. Theo như tôi
biết, cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của các cô đã hình thành một hệ thống, tôi
đến đó cũng không thể giúp đỡ được gì."
Những gì ông nói là không thể giúp đỡ được gì, không phải là
ông ấy không muốn đi, hai ý này khác biệt rất lớn. Hơn nữa còn đặt vấn đề
ngược trở lại, biến tướng hỏi dò Diệp Mạn sắp xếp cho ông ấy như thế nào, từ
điểm này có thể thấy được, Thường An Toàn là một người rất cẩn trọng.
Diệp Mạn càng hài lòng hơn, cô mỉm cười: "Chú tới đây
phụ trách dịch vụ mua sắm và điều phối điều hòa, quản lý Thường có hài lòng
với sự sắp xếp này không?"
Thường An Toàn nghẹn họng, ông ấy không thể tin được nhìn
Diệp Mạn: "Các cô đưa điều hòa không khí vào? Còn muốn giao chuyện lớn như
vậy cho tôi?"
Ông ấy không biết nên khiếp sợ vì cửa hàng đồ điện Lão Sư
Phụ không hài lòng với thành tích hiện tại, chuẩn bị tiến vào lĩnh vực điều
hòa, hay là nên khiếp sợ Diệp Mạn đã tín nhiệm ông ấy ngay trong lần đầu tiên,
giao trách nhiệm to lớn như vậy cho ông ấy.
Diệp Mạn mỉm cười nhìn ông ấy: "Có vấn đề gì không?
Cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của chúng tôi hiện đang mở cửa hàng thứ sáu và hơn
một trăm đại lý. Tất cả đều là cửa hàng thiết bị gia dụng, sao có thể thiếu
điều hòa không khí đây? Về phần chú, nếu tôi đã tìm đến quản lý Thường, tất
nhiên là tin tưởng chú."
Tháng tư, nhiệt độ càng ngày càng tăng, sắp nghênh đón thời
điểm đỉnh cao của tiêu thụ điều hòa không khí. Diệp Mạn đã sẵn sàng để tiên
phong, sau đó chắc chắn sẽ làm sản phẩm thêm phong phú, càng nhiều càng tốt để
đáp ứng nhu cầu của khách hàng. Bây giờ mạng lưới cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ
của họ đã bắt đầu hình thành, đây là thời gian để củng cố mạng lưới bán hàng thêm
mạnh mẽ.
Và cho dù đó là cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, cũng chỉ là một
đại lý đơn lẻ, quy mô quá nhỏ, không có tư cách để thương lượng với các nhà máy
sản xuất điều hòa không khí. Nhưng xem bọn họ như một toàn thể, sau đó có thể
đàm phán với các nhà máy sản xuất điều hòa không khí. Chỉ là Diệp Mạn và Bàng
Dũng đều rất bận, công nhân trong nhà máy phần lớn đều là công nhân bình
thường, không gánh nổi việc lãnh đạo này. Còn sinh viên đại học, cho dù tuyển
dụng vào nhà máy cũng phải huấn luyện và đào tạo mới có thể đảm đương trọng
trách, nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Mạn vẫn cảm thấy mời viện trợ bên ngoài tốt hơn.
Cô đã và đang lựa chọn ứng cử viên nhưng không tìm thấy
người thích hợp. May mắn thay, trong thời điểm này, T ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.