Tiêu
Liêu mở to mắt, nhìn bầu trời bên ngoài xám xịt tựa hồ còn chưa sáng, nhưng mà
Cụ cũng đã không còn ở bên cạnh, cậu dụi mắt đứng dậy đi xuống giường, chân còn
chưa chạm đến giày đã bị kích thích lùi lại trên giường.
“Ai
u cái quái gì!” Đại não Tiêu Liêu còn đang mê mang nháy mắt thanh tỉnh, giơ
chân lên trước mắt nhìn kỹ, ướt? Sao lại thế này?
Ghé
vào giường nhìn trên mặt đất, tốt lắm, tất cả đều là nước!
Giày
cậu được đặt một bên trên ghế đẩu ngược lại không ướt, trách không được cậu còn
chưa mang được giày đã chạm một chân vào nước, lạnh lẽo tới mức đầu óc nháy mắt
liền tỉnh táo. Bất quá lúc này Tiêu Liêu nghĩ trăm lần cũng không ra, trên mặt
đất sao lại nhiều nước như vậy?
Tiêu
Liêu ghé vào mép giường tự hỏi, trùng hợp Cụ đi vào, tiếng nước chảy cộng thêm
các vân sóng nước gợn lên cùng tiếng hắn vang lên.
“A
Kiều cậu tỉnh rồi.”
“Ừ,
Cụ, đây là chuyện gì xảy ra?” Tiêu Liêu chỉ vào vũng nước đọng trên mặt đất,
mang theo nghi hoặc rất lớn.
“À,
đêm qua trời mưa, nhưng mà hiện tại đã ngừng.”
“Trời
mưa? Chẳng lẽ nóc nhà này dột nước sao? Sao tôi không cảm giác được?” Tiêu Liêu
xoay người ngửa đầu nhìn kỹ nóc nhà, nhìn tới nhìn lui cũng không phát hiện chỗ
nào có dấu vết bị nước mưa thấm ướt.
“Ừ
ừ.” Cụ lắc đầu, “Nóc nhà sẽ không bị dột nước, chỉ là trời mưa thì nước bên
ngoài sẽ từ chân tường thấm vào, cái này không có cách nào chỉ có thể chờ trời
sáng rồi dọn nước ra ngoài.”
“Nước
thấm từ chân tường?” Tiêu Liêu lẩm bẩm tự nói, đánh giá nhìn chân tường bị nước
bao phủ, khó tránh đồ vật nơi này đều được cục đá lót làm bệ, bất quá phòng này
thoạt nhìn rất vững chắc, cục đá lớn như vậy, xây dựng lại kín mít, nóc nhà đều
không bị dột nước mà nói, chân tường làm sao có thể bị ngấm nước?
“Ừ,
gian phòng này của tôi ở đã lâu rồi còn chưa có tu sửa lại phần chân tường, chờ
trời sáng liền làm lại.” Cụ đi đến mép giường nhìn Tiêu Liêu, “A Kiều muốn rời
giường sao?”
“Ừ.”
Tiêu Liêu còn đang tự hỏi.
“Trên
mặt đất có nước, tôi mang cậu ra ngoài nha.” Cái đuôi Cụ không ngừng lắc lư khe
khẽ, trong mắt toát ra một tia khẩn trương.
“Được.”
Tiêu Liêu vẫn không có cảm giác gì.
“Ấy
ấy ấy! Anh làm gì, thả tôi xuống, tôi tự đi, tự đi.” Tiêu Liêu bỗng nhiên bị
người bế lên, ý nghĩ bị đánh gãy, phát hiện Cụ cầm giày cậu định ôm mình ra
ngoài, mặt già ngay lập tức đỏ lên, giãy giụa muốn xuống dưới.
Cụ
không lay chuyển được cậu, đành phải đem người để xuống trong nước, nước không
sâu, cũng chỉ có thể ướt lòng bàn chân, chỉ là hơi lầy lội.
Chân
đụng tới nước lạnh lẽo làm Tiêu Liêu âm thầm hít vào một hơi,cậu vỗ cánh tay
Cụ, cười nói: “Về sau không cần giống như bên ngoài chiếu cố tôi như vậy, ở chỗ
này tôi có thể tự gánh vác.”
Sau
đó Tiêu Liêu xấu hổ le lưỡi trong lòng, cảm giác ở bên ngoài được đại miêu chăn
nuôi quá kỳ diệu, cậu cũng không phản kháng, hai người đều sắp dưỡng thành thói
quen, bất quá hiện tại vẫn đang ở nhà Cụ, trong nhà còn có trưởng bối, vốn dĩ
quan hệ hai người cũng đã bị hiểu lầm, nếu hình thức ở chung còn giống như được
chăm sóc như vậy, cậu nhả ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).