Thứ tư là ca trực của Tần Phong. Sau khi kết thúc buổi
học chiều, Mộ Dữu và bạn cùng phòng đi ăn cơm ở căng tin. Mộ Dữu và Hách Mộng
Thành chọn món cay, mọi người xếp hàng đợi khá dài nên khi họ quay trở lại,
Trách Trách và Đồng Lạc Dao đã bắt đầu ăn rồi. Trách Trách nhìn thấy ngó sen
trong bát của Mộ Dữu thì hai mắt sáng bừng lên.
Biết rằng cô ấy thích món này, Mộ Dữu cười rồi gắp hai
miếng cho cô ấy: “Tớ mua nhiều lắm.”
“Cảm ơn trái bưởi nhỏ!”
Mộ Dữu nhìn sang phía bên cạnh Đồng Lạc Dao: “Cậu có muốn
không?”
Đồng Lạc Dao lắc đầu từ chối.
Hách Mộng Thành vẫn không hòa hợp lắm với Đồng Lạc Dao,
cô ấy nói: “Cậu ta có dạ dày nhạy cảm như vậy, làm sao có thể ăn được món này.”
Đồng Lạc Dao cúi đầu, ăn vài miếng, sau đó đứng dậy: “Tớ
đi về ký túc xá trước đây.”
Cô ấy vừa đi, Trách Trách liếc Hách Mộng Thành một cái:
“Cậu làm gì vậy, gần đây phòng của chúng ta vất vả lắm mới hòa hợp được chút,
sao cậu còn không hòa hợp với cậu ấy vậy?”
Hách Mộng Thành trợn mắt, nói: “Cậu ta trước đây cũng có
hòa hợp với chúng ta đâu, ghét chúng ta ăn đồ ăn vặt, mua đồ hàng rong, cứ tỏ
ra mình là người có tài có đức. Cậu ta tưởng mình giỏi giang lắm, sau khi bị
Doãn Mặc từ chối một lần, bị người ta chế giễu hai câu, cậu ta liền trở nên như
vậy. Nhưng không thể chỉ vì cậu ta đáng thương mà thấy cậu ta đúng được, trước
đây chính cậu ta không thích chúng ta.”
Cô ấy quay đầu nói: “Cậu thấy tớ nói có đúng không, Mộ
Dữu?”
Vì bận rộn với công việc tại đoàn thanh niên của trường,
ngoài lớp học, Mộ Dữu không có nhiều thời gian để ở chung với bạn cùng phòng.
Cô thực sự không rõ tình trạng quan hệ hiện tại giữa Đồng Lạc Dao và Hách Mộng
Thành.
Mộ Dữu cúi đầu ăn: “Đồng Lạc Dao ngày trước thực sự có
chút thích khoe khoang, cậu ấy nói chuyện cũng không hay lắm. Nếu cậu không
thích cậu ấy thì đừng nói chuyện với cậu ấy nữa. Chúng ta sống cùng dưới một
mái nhà mà luôn đối đầu thì không tốt, việc này là giết địch một ngàn tự tổn
hại mình tám trăm."
Hách Mộng Thành cũng cảm thấy rằng giọng điệu của mình
vừa rồi hơi quá đáng, cô ấy xua tay: “Thường thì tớ cũng không thế đâu, chỉ là
nhớ lại cách trước đây cậu ta tỏ ra ngạo mạn, miệng thì nói tốt nhưng trong
lòng lại nói khác, tớ không kiềm chế được miệng mình.”
Không muốn nhắc lại chuyện đó nữa, Hách Mộng Thành nói:
"Ăn xong cơm chúng ta đi phố ăn vặt nhé, buổi tối chỉ ăn ít thế này thì sẽ
đói đấy.”
Trách Trách gật đầu: “Được, tớ muốn mua trà sữa.”
Truyện tranh của Mộ Dữu cần phải lên chương mới, mà vẫn
còn chưa vẽ xong, cô nói: “Cậu và Trách Trách đi đi, tớ có chút việc phải làm.”
Ngày nào Mộ Dữu cũng bận rộn, không thể cùng bạn bè của
cô tụ tập đi chơi. Hách Mộng Thành đã quen với việc này, nghĩ rằng đó là do bận
việc của Đoà ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.