Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng chiều tà chiếu xuống ngân hà, nhuộm thêm sắc đỏ cho những những đám mây xung quanh.       

Tia nắng cuối cùng len lỏi qua khung cửa kính chiếu vào phòng tập yoga, rọi xuống gò má chăm chú của từng người.        

Mộ Du Vãn mặc một bộ đồ yoga màu đen, tóc được búi lên đơn giản, dáng người uyển chuyển phong thái thướt tha, khuôn mặt trắng nõn không chút son phấn nhưng lại xinh đẹp đến lạ thường.         

Kết thúc động tác cuối cùng, tiếng nhạc dịu êm cũng dừng lại.    

Cô giương mắt nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, vỗ tay nhìn về phía các học viên nói: “Được rồi, lớp học hôm nay đến đây là kết thúc, mọi người về nhà đừng quên chăm chỉ luyện tập.”        

Trời sinh đã cho cô một giọng nói mềm mại uyển chuyển, nhẹ nhàng êm tai.       

Chờ cho mọi người đi vào phòng thay đồ, Mộ Du Vãn dựa vào trước lan can, cầm ly nước lên uống để giúp cổ họng bớt khô, đoán chừng lúc này bảo mẫu đã đi đến nhà trẻ đón Điềm Điềm về nhà rồi.   

Cô cầm điện thoại lên, quả nhiên nhìn thấy WeChat mà bảo mẫu gửi đến, là một tin nhắn thoại.        

Ngón tay nhẹ nhàng ấn một cái, giọng nói non nớt của con gái vang lên từ trong điện thoại: “Mẹ, con về nhà rồi.”         

Khóe miệng của Mộ Du Vãn khẽ cong lên, ánh mắt dính chút dịu dàng.             

“Cô Mộ không về nhà sao?” Giọng nói quen thuộc vang lên, Mộ Du Vãn quay đầu lại thì nhìn thấy Thời Tuyết Di đang đi tới.     

Mộ Du Vãn chỉ mở một lớp học yoga vào chiều cá

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play