Mộ Dữu xém chút nữa cho rằng lỗ tai của mình có vấn đề.

Có điều cô đã nhanh chóng kịp phản ứng lại, là đầu óc của Doãn Mặc có vấn đề mới đúng: “Chúng ta là tình nhân giả, cũng không phải là một cặp tình nhân thực sự!”

Cho dù là vậy, ngay cả những cặp đôi chân chính cũng không nhất thiết phải nằm ngủ trên một chiếc giường.

Doãn Mặc xách hành lý lên phòng ngủ ở lầu hai: "Em ngủ ở đây, lát nữa anh vào phòng làm việc trải nệm ngủ dưới sàn nhà."

Trước khi rời đi, Doãn Mặc nói: "Trong tủ đồ ở phòng ngủ có mấy bộ quần áo mới, tặng cho em."

Mộ Dữu nghi hoặc đi vào, mở cửa tủ quần áo ra và thấy bên trong có mấy cái túi đã được đóng gói tinh xảo.

Anh đã mua rất nhiều quần áo và túi xách.

Mộ Dữu luôn rất khiêm tốn trong việc ăn mặc, cô thường mặc quần áo của các thương hiệu nhỏ, nhưng giá cả lại không thấp chút nào, người khác nhìn vào cũng không biết rõ giá trị của chúng, đi đến trường cũng không gây chú ý.

Tình cờ những thứ Doãn Mặc chuẩn bị lại là của một số nhãn hiệu yêu thích của cô.

Mộ Dữu không ngờ tới còn có kiểu đãi ngộ này, cô dùng đầu ngón tay lướt qua từng món bảo bối này, khóe miệng cong lên tỏ vẻ hài lòng: “Tuy là bạn trai giả, nhưng anh vẫn hoàn thành tốt bổn phận, tôi sẽ cố miễn cưỡng mà nhận lấy vậy. Yên tâm, ngày mai ở trước mặt bố mẹ anh, tôi sẽ biểu diễn bằng cả trái tim.”

Doãn Mặc: “Lần trước không cẩn thận xé quần áo của em, bộ hôm sau trả lại có hơi hấp tấp, đây là đền bù.”

Vốn dĩ Mộ Dữu đang rất vui, anh cứ phải một hai nhắc lại chuyện của mấy ngày trước.

Nụ cười của cô nhạt đi, trừng mắt nhìn anh: "Anh còn chưa chịu đi sao?"

Sự vui vẻ chợt lóe lên trong mắt Doãn Mặc lập tức biến mất: “Dọn dẹp xong thì đi ngủ sớm một chút.”

Sau khi anh rời đi, Mộ Dữu mở những cái túi quần áo đó ra, nhìn trên người cô còn đẹp hơn trong gương.

Chú nhỏ ngày thường đối với cô rất tốt, cũng cho cô rất nhiều tiền để cô tự đi mua đồ.

Chú nhỏ thậm chí còn không biết cô thích thứ gì.

Nhưng bất kể Doãn Mặc có đưa thứ gì, cũng có thể chọc trúng sở thích của cô.

Quà sinh nhật của những năm trước cũng vậy.

Trên thực tế, đôi khi Mộ Dữu cũng nghĩ rằng trong tương lai cô sẽ đối xử với Doãn Mặc như chú nhỏ của mình, điều đó không phải là không thể.

Rốt cuộc qua nhiều năm như vậy cô cũng nhận thức được, anh chỉ là cự tuyệt cô mà thôi, không cần phải để mối quan hệ tiếp tục trở nên bế tắc.

Đang nói thầm trong lòng thì Doãn Mặc gõ cửa.

Mộ Dữu lên tiếng trả lời, người đàn ông mở cửa đi vào, bưng một ly sữa ấm trong tay: “Uống xong rồi hãy đi ngủ.”

Hồi lớp mười hai, mỗi buổi tối Doãn Mặc đều đưa cho cô một ly sữa ấm, bảo cô uống cho cao lên.

Bây giờ Mộ Dữu nhìn ly sữa đó, một lời khó nói hết mà nhìn anh: “Tôi đã hai mươi mốt tuổi rồi, không thể cao được nữa.”

Doãn Mặc nhìn sự chênh lệch chiều cao của cô và anh, cau mày.

Mộ Dữu ngay lập tức phản bác: “Chiều cao của tôi tận 1m66!”

Doãn Mặc: “Thấp hơn anh 21cm.”

“...”

Cao như anh thì có gì ghê gớm? Tên đại ngốc!

Mộ Dữu cuối cùng cũng uống hết ly sữa kia, dù nó không thể giúp cô phát triển chiều cao nhưng cũng có thể coi là một chất hỗ trợ giấc ngủ.

Ngủ ở nơi này của Doãn Mặc , cô không chắc đêm nay mình có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ hay không.

Uống xong một ngụm cuối cùng, cô đem cái ly trả lại cho anh, đầu lưỡi đảo qua hương vị còn lưu ở trên môi.

Dưới ánh đèn, đôi môi cô hồng nhuận, ẩm ướt.

Ánh mắt Doãn Mạch dời khỏi môi cô, trầm giọng nói: “Tắm rửa xong rồi ng�

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play