Loáng cái đã qua một tuần, sáng sớm An
Vu bò khỏi giường dậy đi học. Thư Thu Vân ngủ dậy muộn không kịp làm bữa sáng,
bà móc tiền từ túi ra đưa cho An Vu bảo cô tự mình mua bữa sáng mà ăn.
An Vu lấy một tờ tiền có giá trị nhỏ
trước mắt rồi đeo cặp đi học.
Quán ăn sáng của tiểu khu Cổ Lộng đã mở
cửa, khói thức ăn lượn lờ, bên trong quán đều là những nhân viên đi làm sớm.
Đây là lần đầu tiên An Vu mua đồ ăn
sáng ở Đại An, cô lang thang một hồi thì tìm thấy một quán ăn của một bà lão.
Đồ ăn ở quán này rất phong phú giống
với quán ăn sáng gần trường học ở Bình An.
An Vu sợ muộn, cô nhìn thời gian rồi
sau đó mua một nắm cơm nắm và một bịch nước đậu. Cô vừa đi vừa ăn, đúng lúc đến
Trường Trung học số 8Đại An thì cô cũng đã ăn xong bữa sáng.
An Vu phát hiện có vài học sinh đang
đứng trước cổng trường, hình như họ đang kiểm tra đồng phục, mấy bạn nam không
mặc đồng phục đứng qua một bên, cười hi hi ha ha.
Hôm nay là thứ hai, trường có tiết chào
cờ quy định học sinh phải mặc đồng phục và đeo nơ, cà vạt, mặc dù không có mấy
học sinh tuân thủ quy định này nhưng thứ hai học sinh vẫn mang đồng phục nhiều
hơn bình thường một chút.
Hôm nay Trình Bạch Hủy cũng mặc đồng
phục, cô ta tạo kiểu tóc công chúa, tóc để xõa xuống, hai chiếc kẹp vương miện
được thắt thành bím xương cá. Cô ta đi một đôi giày da đen mũi tròn, tất còn có
viền ren, vô cùng xinh đẹp.
Học sinh của lớp thực nghiệm rất ngoan
ngoãn, sẽ nghiêm túc mặc đồng phục nhưng ở trong mấy trường hợp không ảnh hưởng
đến kỷ luật thì cũng không cần quá mức cẩn thận.
Ví dụ như nơ mà họ đeo hình bướm nhưng
lại không hề giống nhau.
Thì ra chiếc nơ hình bướm màu đen
trường phối, chất liệu vừa xấu, hơn nữa, ai lại muốn đeo một chiếc nơ màu đen
chứ.
Vì vậy mấy bạn nữ sẽ trộm đi mua những
chiếc nơ với nhiều màu sắc và chất liệu khác nhau.
Nhà Trình Bạch Hủy có tiền, cô ta luôn
cài nơ và phụ kiện tóc cùng một nhóm màu, vừa tinh xảo vừa xinh đẹp.
Lúc mọi người đang lặng lẽ thảo luận
thì đột nhiên có người gõ gõ vào cánh tay, ý nói mọi người nhìn người kia đi.
Các bạn nữ xoay người nhìn thấy An Vu
vừa ra khỏi cửa.
Nơ bướm của cô màu đen, chính là cái nơ
mà trường phối cho, lúc trước họ thật sự rất ghét bỏ nó. Nhưng không biết vì
sao chiếc nơ bướm này được đeo trên người An Vu lại đặc biệt xinh đẹp.
Đồng phục lớp 11 là áo polo trắng phối
với quần váy đen, áo màu trắng có thiết kế sọc ở cổ tay áo và sọc cũng là màu
đen.
An Vu cột tóc đuôi ngựa, cô không đeo
một phụ kiện đeo tóc nào mà chỉ có một chiếc dây cột tóc màu đen đơn giản. Mái
tóc đuôi ngựa buông xõa và uốn thành hình vòng cong, tóc mái trước trán bồng bềnh,
đôi mắt cô vừa trong veo vừa xinh đẹp.
Bộ đồng phục học sinh tôn lên vóc dáng
ưa nhìn, đôi chân thon và thẳng, nước da của cô gái rất trắng. Toàn thân cô
không có trang trí thêm cái gì thừa thãi, chỉ có hai màu đen trắng đơn điệu nhưng
vô cùng tươi tắn và xinh đẹp.
Mấy bạn nữ lén nhìn trộm cô, bạn nam ở
bên cạnh cô cũng không được tự nhiên mà đỏ mặt.
“Theo tớ thấy, nơ bướm màu đen cũng đẹp
đấy chứ.” Có một bạn nữ không nhịn được mà phát ra một âm thanh rất nhỏ.
Trình Bạch Hủy nhìn bóng lưng của An
Vu, trong lòng không thể nói lên có cảm giác gì.
Ngoài hành lang loạn cả lên, Tống Băng
từ phòng làm việc giáo viên bước ra, nghiêm khắc bảo học sinh dựa theo chiều
cao mà xếp thành hàng.
An Vu cao 1m65, cô đứng ở giữa hàng.
Đây là lần đầu tiên An Vu tham gia tiết
chào cờ của trường, thật không trùng hợp là thứ hai của hai tuần trước đều mưa,
thế nên tiết chào cờ của trường bèn dời đến hôm nay.
Sân trường rất rộng, các lớp chỉnh đốn
mất khá nhiều thời gian, các học sinh lớp thực nghiệm đã xếp thành hàng xong,
bọn họ đều mang đồng phục chỉnh tề, hàng xếp đứng thẳng tắp.
Ngược lại bên kia là lớp hỗn hợp, mặc
đồng phục không hề chỉnh tề xíu nào, có một nửa trong số các học sinh mặc quần
áo của mình, còn quần áo bên ngoài thì lại càng xộc xệch hơn.
Buổi chào cờ có học sinh đại biểu lên
phát biểu, đại biểu của khối 11 là Tống Kỳ Thành, cậu ta từ phía sau bước lên
trước, cầm theo bài phát biểu đã được viết trước, các bạn nữ trong lớp đều đang
nhìn cậu ta.
Trình Bạch Hủy mím môi dưới, lần thi
trước cô ta đứng thứ hai, nếu như không phải có Tống Kỳ Thành thì người lên
phát biểu chính là cô ta rồi.
Tống Kỳ Thành ở phía trên phát biểu,
các bạn lớp thực nghiệm đều nghe rất nghiêm túc, nhưng lớp một bên lại ồn ào
náo loạn, không một ai có hứng thú cả.
Tiếng quát của hiệu trưởng vang vọng
khắp cả sân trường, bài phát biểu của Tống Kỳ Thành cũng buộc phải dừng lại.
Tâm tình của Trình Bạch Hủy cũng tốt
lên một chút, Tống Kỳ Thành phát biểu quá khô khan, mọi người đều không có hứng
thú.
Cô ta cười đùa trên nỗi đau của người
khác, còn không bằng không đi lên đó cho rồi.
Tống Kỳ Thành phát biểu xong thì đi
xuống, mấy tốp người chỉ có lớp thực nghiệm vỗ tay cho cậu ta, các thành phần
hay gây chuyện tại lớp bình thường ở ngoài cùng lại hò hét.
“Đại biểu của chúng ta có bảo cậu ta
lên đại biểu à? Ai vậy, đúng thật là.”
Một trận cười hi hi ha ha vang lên.
An Vu nhìn thấy sắc mặt Tống Kỳ Thành
không kìm được mà đỏ lên.
Tiết chào cờ kết thúc, học sinh trên
sân trường lần lượt giải tán, những lớp còn xếp hàng cũng bị học sinh của lớp
bình thường xông lên làm tản đi.
An Vu đứng kẹt giữa đám người, dần dần
cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc trong đám người kia.
Chiếc xe lăn màu xám đen được người
khác đẩy, thiếu niên tùy ý mang một chiếc áo phông tay ngắn màu đen, đôi chân
dài ẩn trong cái quần ống hộp cùng với đôi giày thể thao quen thuộc, chân anh
đặt trên kệ để chân.
Mấy bạn nam đứng vây quanh cạnh anh, có
một bạn nói gì đó, những người khác cũng lớn tiếng cười theo.
An Vu phát hiện môi anh khẽ cong lên,
anh lười biếng chống tay vào lưng ghế, cả khuôn mặt đều mang theo vẻ lạnh lùng
nhàn nhạt, vô cùng lười nhác nghe người bên cạnh nói chuyện.
An Vu mím môi dưới, cô thấy mình nghĩ
quá nhiều rồi, nhân duyên của anh khá tốt, người trong lớp hình như chăm sóc
anh cũng không tệ.
Sau khi kết thúc thì sân trường rất
loạn, đường ra hẹp hơn rất nhiều, An Vu bất giác đi theo sau những người đó.
Bọn họ đi thực sự rất chậm.
An Vu mím môi, cô lặng lẽ nhấc bước
định từ bên này đi tắt sang bên kia.
Chỉ là An Vu vừa mới nhấc chân thì Giang
Sóc đã nghiêng mặt sang.
Sau đó anh như nhận ra gì đó rồi nhìn
về phía cô.
Đối mặt trong một lát thì An Vu vội
vàng quay đầu đi, cô bước nhanh hơn, cuối cùng cô chạy từng bước nhỏ chạy tới
bên trước bọn họ.
An Vu thả bước chân chậm lại, tai cô có
hơi đỏ lên, cô cũng không biết vì sao mình phải chạy đi, cô chỉ cảm thấy đối
mắt với anh như vậy thì trong lòng liền rụt lại.
Cô và anh gặp mặt qua mấy lần, tất cả
đều là những lúc không có ai bên cạnh.
Mặc dù thân thể anh tàn tật nhưng không
ngăn được sự ngông cuồng nguy hiểm trong anh chút nào, nó cứ ngang nhiên trắng
trợn đàn áp người khác như vậy.
Đến cả tên của anh cô cũng không biết,
nhưng anh vừa nhìn cô một cái thì tim cô lại đập nhanh hơn.
Cô có chút sợ con người này.
Cô gái chạy qua trước mặt, Giang Sóc
khẽ nhướng mày.
Rất nhanh có một bạn nam chú ý tới cô,
huýt sáo một cái. Thân hình của An Vu quá đẹp, đôi chân dài thẳng tắp và vòng
eo thon thả, dáng người đó quá nổi bật giữa đám đông, quan trọng là da cô còn
trắng, chân tay cô như củ sen trắng như tuyết.
Cô không hề nghĩ tới đi ở phía trước
ngược lại còn thu hút sự chú ý của các bạn nam hơn.
Tiền Đạc Hâm nhìn thấy vậy, cậu ta chỉ
vào bóng lưng của cô hỏi: “Mẹ nó, người đẹp phía trước là ai vậy, xinh đến thế
sao?”
Những người còn lại lần lượt nhìn về cô.
“Nhìn thân hình này, còn cả đôi chân
kia, sao trước nay chưa từng thấy qua vậy, các cậu có ai biết là ai không?”
Bọn họ đều lắc đầu, Tiền Đạc Hâm càng
tò mò, cậu ta cúi đầu hỏi Giang Sóc: “A Sóc, cậu biết bạn nữ kia không?”
Sắc mặt Giang Sóc không quá tốt, nghe
xong lời này thì anh vứt cho cậu ta một ánh mắt, giọng nói vô cùng lạnh lùng:
“Làm sao tôi biết được.”
“Nhiều bạn nữ theo đuổi cậu như vậy,
không phải muốn hỏi thôi sao mà.”
Tiền Đạc Hâm là một người lắm chuyện,
trường THPT Đại An số 8 có xuất hiện một bạn nữ xinh đẹp như vậy mà sao không
có ai biết đến vậy.
Trong lòng cậu ta vẫn kẹt trong hoài
nghi, nhìn thấy bạn nữ kia rẽ vào căn tin trường thì cậu ta dự định đi thăm dò
cho bằng được.
Căn tin nhỏ trong trường có hơi chen
chúc, An Vu đi quầy bán đồ ăn vặt và tìm thấy quầy bán đồ dùng học tập, bút cô
viết hết mực rồi, cô muốn mua thêm vài ngòi.
Cô chọn vài ngòi bút ở quầy đựng bút,
cuối cùng cô mua một cây bút và năm cái ruột bút.
Cô cầm lấy bút đi ra bên ngoài, cô dừng
bước ở trước quầy bán đồ ăn vặt, cô nhớ lại hôm đó Trình Bạch Hủy cho cô một
thanh socola.
Nhà An Vu mặc dù không tính là giàu có
nhưng cô vẫn biết rõ đạo lý có qua có lại, lúc trước bố cô có dạy cho cô, không
thể thản nhiên nhận đồ của người khác.
Thanh socola của Trình Bạch Hủy là từ
Thụy Sỹ, một thanh nhỏ như thế nhưng giá lại không hề rẻ chút nào.
An Vu nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng cô
mua một hộp sữa dâu ở quầy hàng nhập khẩu.
Lúc trước Trần Hoan có đưa loại sữa này
cho cô uống, vị rất ngon, bây giờ An Vu vẫn còn nhớ rõ vị của nó.
Chỉ là giá của nó quá đắt, cô không nỡ
mua nó uống.
Sau khi thanh toán, tiền trong thẻ cơm
của cô bị trừ đi rất nhiều, chắc khoảng bằng tiền một ngày ăn của cô.
An Vu cầm lấy hộp sữa, cũng không lấy
bao đựng từ dì thu ngân. Đồ cô mua không nhiều, hai tay là có thể cầm hết.
Người trong căn tin càng ngày càng
nhiều, An Vu vừa mới quẹt thẻ xong thì người phía sau đã vội vàng chen lên
trước.
Cô ôm hộp sữa và bút ở trước ngực, chậm
chạp từ chỗ thanh toán chen ra bên ngoài.
Cuối cùng đi tới nơi rộng rãi hơn, An
Vu thở ra một hơi, vừa quay đầu một cái thì khuỷu tay cô bị người khác đẩy về
phía trước một cái.
Bị đẩy bởi một lực khá mạnh, An Vu lập
tức đứng không vững, hộp sữa trong tay văng ra ngoài.
An Vu mất cảnh giác mà khẽ kêu lên một
tiếng.
Hộp sữa rơi xuống đất, lăn vòng vòng về
phía trước.
An Vu cúi đầu đuổi theo.
Hộp sữa màu hồng, lúc đầu thì lăn đi
rất nhanh, về sau thì tốc độ cũng giảm chậm lại, sau đó lăn tới dưới kệ để chân
xe lăn màu đen.
An Vu dừng bước chân lại, cô ngẩng đầu
thì nhìn thấy khuôn mặt của Giang Sóc.
Người trong căn tin đi vào đi ra vô
cùng chen chúc, xe lăn chiếm một diện tích lớn, anh di chuyển rất chậm.
Thiếu niên ngồi trên xe lăn, tay anh
với những khớp xương rõ ràng thản nhiên đặt trên tay vịn, trên người anh mặc
một chiếc áo phông màu đen rộng rãi, mặt trước có vài kí hiệu chữ cái đơn giản.
Anh dừng ở nguyên chỗ cũ, cằm anh nâng
lên, thẳng thừng đối mặt với An Vu.
An Vu có chút luống cuống.
Sao lại đụng phải rồi.
Trong lòng An Vu khẽ hoảng loạn, không
biết có nên chào hỏi với anh hay không. Nhưng nghĩ lại thì đến cả tên anh cô
cũng không biết nữa là.
An Vu nghĩ hay là thôi vậy, cũng không
phải cô chưa nói chuyện với anh, anh giống như mang theo một vẻ kiêu ngạo vốn
có, cô không muốn chọc vào anh.
An Vu nhìn về hướng khác, cũng không
nhìn anh nữa.
Đợi đến khi anh rời đi cô sẽ đi tới đó
nhặt hộp sữa lên là được.
Tiền Đạc Hâm đẩy xe lăn của Giang Sóc
tới căn tin chật hẹp, tốc độ đẩy của cậu ta rất chậm, chỉ là đột nhiên cậu ta
có dùng lực thế nào để đẩy xe lăn đi mà vẫn không được.
Bánh xe lăn kẹt lại, Giang Sóc không
định vào trong đó nữa.
Còn chưa đợi cậu ta phải ứng lại thì có
một vật màu hồng lăn về hướng Giang Sóc, sau đó kẹt vào dưới bánh xe của xe
lăn.
Tiền Đạc Hâm vừa định nói gì đó thì kết
quả khi cậu ta ngẩng đầu lên lại phát hiện có một bạn nữ đứng ngay trước mắt.
Cái thân hình này cùng với làn da trắng
hồng, cậu ta nhận ra đây chính là cô gái mà vừa nãy cậu ta nóng lòng muốn điều
tra cho rõ.
Nhìn thấy mặt chính diện cô như vậy,
cậu ta vô cùng kinh ngạc.
Khuôn mặt xinh đẹp điềm tĩnh, đây không
phải là bạn học mới chuyển đến của lớp 11A12 sao?
Tiền Hạc Đâm xót xa ân hận, đúng rồi,
sao cậu ta có thể quên mất con gái nhà người ta được chứ.
Một cô gái đẹp đến mức loá mắt như vậy
không phải là An Vu, học sinh vừa mới chuyển đến trường thì còn là ai.
Hộp sữa của cô lăn tới dưới chiếc xe
lăn của Giang Sóc, Tiền Đạc Hâm theo quán tính khẽ đẩy chiếc xe lăn đi.
Nhưng bánh xe bị kẹt lại, cậu ta đẩy mà
không hề di chuyển.
“A Sóc.”
Tiền Đạc Hâm muốn nói gì đó thì phát
hiện Giang Sóc có cái gì đó không đúng.
Đầu anh dựa vào sau thành ghế, tay anh
chống đầu, ánh mắt nhìn bạn nữ đó một cách thẳng thừng, anh đột nhiên cười nhẹ.
An Vu khẽ run lên, thiếu niên vẫn ngồi
ở đó, anh nhìn thẳng vào cô, trên mặt anh hàm chứa một nụ cười thâm sâu.
Rất rõ ràng, anh đang nhìn cô, An Vu
không có cách nào để chạy trốn nữa cả.
“Cái đó, xin lỗi nhé.”
Lông mày anh khẽ nhướng lên, vô cùng
thong thả nhìn cô, anh không lên tiếng.
Cô gái tuân thủ quy tắc mang đồng phục
chỉnh tề, một chiếc nơ đen hình bướm được thắt ở cổ áo, quần váy màu đen xám ôm
sát vòng eo thon thả, tôn lên vóc dáng thanh tú như người mẫu được vẽ trên bản
thảo.
Tóc cô không quá dài, sau khi mái tóc
được buộc thành đuôi ngựa, cái đầu nhỏ đầy đặn tròn trịa, tóc mái nhu thuận
theo đó che đi vầng trán, mặt mũi cô xinh đẹp ngọt ngào.
Vô cùng nhu thuận.
Ánh mắt của anh quá mức nóng bỏng, An
Vu xin lỗi trước rồi sau đó vươn tay ra chỉ xuống phía dưới chiếc xe lăn của
anh, nhẹ giọng giải thích: “Sữa của tôi rơi xuống dưới xe lăn của cậu rồi.”
Giang Sóc khẽ ngồi thẳng người lên, sau
đó môi anh hơi cong lên: “Ừm, thế nên?”
Thế nên cậu nhanh xê qua để tôi nhặt đồ
chứ sao, tên khốn nạn xấu xa không có mắt nhìn này.
Không biết vì sao An Vu luôn có chút sợ
hãi khi nói chuyện với anh, cô nói như vậy thì anh cũng phải đi dịch qua đi
chứ, rõ ràng đến cả một tên ngốc cũng hiểu ý của cô, nhưng anh lại không hiểu.
Cứ muốn để cô phải nói ra cho bằng
được, vừa ngạo mạn vừa xấu xa.
Dáng vẻ cô vẫn luôn dè dặt, ấp a ấp
úng, lời nói cô cũng dịu dàng êm tai.
Đối mặt với vẻ kiêu ngạo trắng trợn như
thế này thì cô thật sự không biết phải làm thế nào, tai cô cũng đỏ cả lên.
An Vu im lặng một hồi, thấp giọng thỉnh
cầu: “Có thể dịch qua một chút để tôi lấy đồ được không?”
Giọng nói của cô gái rụt rè, hai chân
cô như mắc kẹt ở nguyên chỗ đó, không dám tiến lên cho dù là một bước.
Anh giống như một con hổ muốn ăn lấy cô
vậy.