Giang Sóc không đáp trả cậu ta, đôi mắt
lạnh lùng nhàn nhạt nhướng lên.
Xe lăn của anh là loại sản phẩm có
thiết kế cao cấp, người ngồi trên xe lăn không cần phải làm gì, nó giống như
phương tiện đi lại tự di chuyển vậy.
Tiền Đạc Hâm đi theo sau anh, thấy anh
không muốn nói nên cũng không hỏi nữa.
“Đúng rồi Sóc này, mấy ngày nay cậu đi
đâu vậy, tôi gửi tin nhắn cho cậu cũng không thấy cậu trả lời lại.”
Kể từ sau hôm tách ra ở trước cổng
trường đó, đã mấy ngày Giang Sóc không đến trường, Tiền Đạc Hâm lo lắng về
người bố chó điên kia của anh, chân Giang Sóc bị thương, nếu hai người còn lại
cãi nhau thì không đảm bảo vết thương kia lại thành cái dạng nào nữa.
Giang Sóc lười biếng nâng mắt, anh khẽ
cười rồi nói: “Có thể bận gì được chứ, chuyển nhà.“
Tiền Đạc Hâm khẽ dừng lại chốc lát, đến
khi phản ứng lại thì chửi một câu: "Mẹ nó, não bố cậu bình thường lại rồi
hả, muốn đền bù cho cậu?”
Giang Sóc thờ ơ cười một tiếng: “Đúng
vậy.”
Giang Hồng Văn là một người khó đoán,
khi ông ta tức giận thì không khác gì một kẻ điên. Kể từ hồi cấp hai Giang Sóc
đã đánh nhau với ông ta, mỗi lần đánh càng đánh càng trở nên tàn nhẫn, đồ đạc
trong nhà cũng không biết đã phải mua lại bao nhiêu lần.
Anh còn nhỏ nên sức không đọ lại được
với ông ta, còn bây giờ chỉ cần một cú đấm của Giang Hồng Văn với anh là quá đủ
rồi.
Lần này là do anh không chú ý, chỉ
trong một chớp mắt lơ là bị ông ta đá một cú, anh lập tức ngã từ trên lầu
xuống, một cái chân bị thương.
Bình tĩnh chẳng được mấy ngày cuối cùng
Giang Hồng Văn lại ngồi không yên.
Hai người lại cãi nhau, lại đánh nhau,
dù gì thì anh cũng là đứa con trai duy nhất của ông ta, nếu như thật sự bị tật
rồi thì chắc ông ta sẽ phải ân hận cả đời.
Số lần hài người đánh nhau nhiều không
đếm xuể, Giang Sóc nắm được tâm lý này của Giang Hồng Văn, vậy nên hôm đó Giang
Hồng Văn đến đón anh, rồi sau đó cũng dứt khoát rời đi luôn.
Vừa nghe đến bù đắp, Tiền Đạc Hâm lập
tức trở nên hăng hái.
Ba Giang Sóc điên cũng thật điên nhưng
cũng là người thật sự có năng lực, một tay ông nắm giữ công ty bất động sản
Hồng Thịnh Real Estate hiển hách nổi tiếng cả thành phố Đại An. Mấy năm trở lại
đây, ngành bất động sản không ngừng phát triển mạnh mẽ, những người bình thường
có thể kiếm được nhiều tiền từ việc mua trước nhà. Tuy nhiên hai bên tập đoàn
nhà ba và mẹ của Giang Sóc gần như chiếm toàn bộ sản nghiệp bất động sản của
Đại An.
Tiền bạc chất thành núi, gia thế nhà
Giang Sóc không chỉ đơn giản là giàu có như trong tưởng tượng của mọi người.
Tiền Đạc Hâm vô cùng tò mò, Giang Sóc
cong môi nói: “Dinh thự Quan Sơn Tiền Long.”
“Đm.” Tiền Đạc Hâm trực tiếp phát ra
tiếng chửi: “Con mẹ nó, cái chân này bị thương cũng thật không uổng.”
Dinh thự Quan Sơn Tiền Long là một ngôi
nhà siêu sang đẳng cấp thế giới được đầu tư và xây dựng bởi công ty bất động
sản Hồng Thịnh Real Estate, một công trình vĩ đại đã giúp công ty Hồng Thịnh
chuyển mình và đưa công ty từ bờ vực sống trở lại. Có diện tích 50.000 mét
vuông, tổng cộng chỉ có 20 biệt thự, mỗi biệt thự trị giá hơn 100 triệu nhân dân
tệ. Cho dù với giá cao ngất trời nhưng cũng vẫn khó tìm được một tòa nhà như
vậy, nó gần như đã trở thành biểu tượng địa vị thân phận của những người giàu
có hàng đầu.
Giang Hồng Văn cho Giang Sóc 100 triệu
là một chuyện không có gì đáng kinh ngạc, quan trọng là ông ta lại có thể nỡ
lòng trực tiếp bỏ ra một căn nhà bồi thường cho Giang Sóc, phải biết những
khoản bất động sản đổi ra vốn không có thể mua được bằng tiền. Đó còn là con
bài mặc cả của Giang Hồng Văn để giao lưu thương nghiệp và bám víu lấy những
người có quyền lực.
“Căn nhà kia của cậu sửa xong chưa, đm,
ông đây mới chỉ được nhìn thấy bên ngoài của nó trên các báo cáo tài chính và
tin tức thời sự thôi, nghe nói tỷ phú họ Từ kia cũng ở Dinh thự Quan Sơn Tiền
Long, không thể tin nổi, vậy thì con mẹ nó nhà cậu A Sóc, cậu là hàng xóm với
tỷ phú rồi.”
Tiền Đạc Hâm vô cùng kích động, ngược
lại dáng vẻ Giang Sóc lại trầm tĩnh, cái dáng vẻ giống như không có gì đáng vui
vẻ cả.
Cậu ta cũng trấn tĩnh lại, nghĩ cũng
phải, anh một mình sống đơn độc trong một ngôi nhà to như vậy, bố anh không thể
không bù đắp cho cái chân gãy kia của anh, chú anh cũng sớm đã tặng trang viên
Vịnh Repulse cho anh khi dự án được hoàn thành xong.
Nhưng nghĩ xa hơn chút nữa mà nói thì
sau này những thứ của mẹ anh cũng là của anh, anh kích động làm cái quỷ gì.
Tiền Đạc Hâm cảm thấy tầm nhìn của mình
thật hạn hẹp.
Cậu ta cười haha rồi hỏi: “A Sóc, nhà
do cậu đứng tên nhiều như vậy, có ở hết được không?”
Nói đến trang viên Vịnh Repulse mà chú
anh tặng cho anh, Giang Sóc e là chưa tới đó được mấy lần, đại đa số thời gian
anh đều ở Học viện Vọng Đại đối diện trường.
Học viện Vọng Đại và Trường Trung học
số 8 Đại An chỉ cách một con đường cái, so với những nhà bên cạnh thì cũng tính
là một khu cao cấp, nhưng khu nhà này căn bản không cùng đẳng cấp với trang
viên Vịnh Repulse và Dinh thự Quan Sơn Tiền Long.
Giang Sóc không tới trang viên Vịnh
Repulse mà lại ở trong một khu dân cư bình thường như này.
Giang Sóc cong khóe môi, trên mặt anh
mang theo một nụ cười nhẹ: “Không ở thì không thể nhận à.”
“Cũng đúng, đừng để người khác được
hời.” Tiền Đạc Hâm thấy rất có lý, bèn hỏi: “Không phải, bố cậu tặng cậu một
món quà lớn như vậy, mẹ kế cậu không làm loạn lên đòi cho con bà ta một căn à?”
Mặt mày Giang Sóc nhàn nhạt, nhẹ “hê”
một tiếng.
Làm loạn, làm sao có thể không làm loạn
lên được chứ.
Hồ Hiểu Linh đề phòng anh như đề phòng
một thứ gì đó, Giang Hồng Văn tặng cho anh một món quà lớn như vậy, bà ta sao
có thể không phát giác ra được chứ.
Giang Sóc mà có thì con bà ta nhất định
cũng phải có.
Bà ta làm ầm cả lên cũng phải giành
phần cho con mình cho bằng được.
Nhưng Giang Sóc lười để ý chuyện này,
anh cũng không ở trong nhà họ Giang được bao lâu nữa, rất nhanh thôi bị Giang
Hồng Vân đem tới bệnh viện, phải kiểm tra từ đầu đến chân một lần rồi xác định
chỉ gãy xương nhỏ thôi mới thả anh về.
“Liên quan gì tới tôi, đó là chuyện của
Giang Hồng Văn.”
Tiền Đạc Hâm ha ha cười lớn, không hổ
là Giang Sóc, cho dù có hận bố mình thì đồ cho không thì cũng không thể không
nhận được.
Cậu ta đúng phục, những năm nay đi theo
Giang Sóc cậu ta thực sự được trải nghiệm những thứ đỉnh cao từ trên người anh,
anh chưa từng làm những chuyện xấu xa hay tồi tệ gì.
Tiền Đạc Hâm dám đảm bảo sau này thằng
nhóc Giang Sóc chắc chắn sẽ trở thành một gian thương.
***
An Vu chạy từng bước nhỏ suốt cả quãng
đường rời khỏi căn tin, cho đến chỗ mấy phòng học thì cô mới dừng lại. Cô khẽ
thở hổn hển, má nóng đỏ bừng.
Cô đưa tay sờ vào eo mình, sức nóng từ
cánh tay của thiếu niên truyền đến hình như còn sót lại không mất đi.
Nhớ đến ánh mắt xấu xa thẳng thừng kia
của anh, trong lòng An Vu tức chết đi được.
Cô vừa đi vừa nhớ lại một lần, xác định
bản thân mình không hề chọc vào anh, ngược lại cô còn nhặt bóng cho anh nữa,
giúp anh xuống lầu, nhưng còn anh thì sao, anh làm khó cô.
Con người này thật xấu xa, rõ ràng là
anh cố ý.
An Vu vô cùng tức giận lắc lắc đầu,
quyết định sau này nhìn thấy anh ở gần đó thì phải đi ngay, tránh việc đụng
phải rồi lại bị khi dễ.
Thời gian nghỉ ngơi giữa giờ khá dài,
An Vu từ căn tin trường trở về lớp thì cũng sắp học tiết tiếp theo rồi.
An Vu đi tới chỗ ngồi của mình, những
người đứng gần ở chỗ Trình Bạch Hủy cũng tản đi hết, cô đưa hộp sữa dâu vừa mua
lúc nãy cho cô ta.
Trình Bạch Hủy dựa người trên ghế, cô
ta khẽ cúi đầu chơi điện thoại. Tốc độ ngón tay cô ta vô cùng nhanh, giống như
người biên tập tin tức vậy.
Lúc An Vu đưa hộp sữa cho cô ta, cô ta
sững người trong chốc lát.
Cô ta ngẩng đầu rồi nghiêng đầu qua
nhìn tới, tay An Vu vẫn dừng trong không trung.
“Cho cậu.” An Vu nói với cô ta.
Trình Bạch Hủy phản ứng lại, mắt cô ta
nhướng lên: “Cậu cho tôi?”
“Ừm.” An Vu gật đầu, nói: “Cảm ơn
socola lần trước cậu cho tôi.”
Trình Bạch Hủy không lên tiếng, nhìn
biểu tình của An Vu có chút phức tạp.
Bởi vì gia thế cô ta tốt, lại có tiền,
vì vậy đi đến đâu cũng được người khác săn đón. Nhưng Trình Bạch Hủy cũng biết
rằng chỉ cần đi bên cô ta thì sẽ nhận
được một số lợi ích.
Cô ta có tiền, những đồ cô ta ăn, mặc
đều là những thứ tốt nhất. Mua đồ ăn vặt không cần nhìn giá, mà cô ta cũng chưa
từng keo kiệt bố thí cho những người này một ít đồ tốt, chia sẻ với bọn họ
những đồ ăn vặt nhập khẩu, những chiếc túi, kẹp tóc, nơ bướm và những thứ khác
mà cô ta không cần tới.
Nhưng cho dù là như vậy cũng không có
ai sẽ cho cô ta lại thứ gì.
Trình Bạch Hủy chưa từng nhìn bạn học mới
này một cách nghiêm túc như vậy bao giờ.
Tay cô dừng trên không trung, nhưng ánh
mắt lại trong sáng vô tư, không có một chút khiêm nhường nào để lấy lòng.
Trình Bạch Hủy mím môi dưới, nhận lấy
hộp sữa từ trong tay cô, nói một tiếng cảm ơn.
“Không cần khách sáo.” An Vu cười cười,
nói xong bèn xoay người kéo bàn sang chuẩn bị sách cho tiết học tiếp theo.
Mua một hộp sữa dâu này tốn hết phí
sinh hoạt một ngày của cô, nhưng đối với Trình Bạch Hủy mà nói thì nó vốn không
phải là một món đồ hiếm lạ gì.
An Vu không hề cố tình lấy lòng, cũng
không để ý cô ta có xem trọng nó hay không, chỉ là cô đơn thuần trả lại thứ gì
đó có giá trị ngang thanh socola kia mà thôi.
Trong lòng Trình Bạch Hủy rất phức tạp,
cô ta không biết phải làm sao để hình dung cái cảm giác này, cô là người duy
nhất biết đáp trả lại, thực sự cô ta có bị làm cho cảm động nhưng một mặt khác
cô ta lại càng kiêu căng.
An Vu không muốn nợ ân tình của người
khác, cô không thèm kết bạn với người khác, sự kiêu ngạo ẩn giấu sâu trong tủy
của cô ta khiến Trình Bạch Hủy khó chịu.
Từ khi nhỏ cô ta đã rất được săn đón,
cô ta đứng trên kim tự tháp tùy ý bố thí một cơn mưa rào, và rồi mọi người đổ
xô đến chỗ cô ta. Nhưng bây giờ, có một người lại vừa lý trí vừa bình tĩnh đáp
trả đồ cô ta cho theo một cách khác.
Đột nhiên Trình Bạch Hủy thấy hộp sữa
trong tay rất phỏng tay, cô ta cũng không phân biệt rõ được cảm xúc bây giờ của
mình rốt cuộc là sợ hãi, tức giận hay là cảm động.
*Phỏng tay: ví với một việc rất khó giải quyết. Cô ta không uống hộp sữa đó mà bỏ nó
vào trong hộc bàn.
Tiết tiếp theo là tiết toán, cũng là
tiết của chủ nhiệm lớp Tống Băng.
Nội dung học trong tuần mới của tất cả
mọi người đều cùng một tiến độ, An Vu lấy bút ra nghiêm túc nghe cô giáo giảng
bài. Tống Băng mặc một bộ âu phục màu đen, khi bà ta dạy học thì sẽ cười nhưng
là kiểu nụ cười lạnh toát, mấy bạn học trong lớp đều sợ bà ta, cũng không có ai
dám mở miệng nói chuyện trong giờ của bà ta.
Tốc độ giảng bài của Tống Băng rất
nhanh, nửa tiết còn lại thì đều cho luyện tập, bà ta sẽ để câu hỏi hiển thị
trên màn hình sau đó kêu học sinh lên trả lời câu hỏi.
Độ khó của những câu hỏi này khá cao,
có rất nhiều bạn học không trả lời được, trong phòng học liền vang lời mắng
nhiếc chói tai của Tống Băng.
An Vu cũng bị gọi lên một lần, may mà
cô trả lời được.
Tống Băng chỉ nhàn nhạt nhìn cô một
cái, bà ta tiếp tục quát mắng bạn nữ trước đó không trả lời đúng: “Em làm sao
thế hả? Bạn ấy còn có thể trả lời đúng sao em lại trả lời không được?”
Lời vừa nói xong, An Vu rõ ràng cảm
thấy những bạn học xung quanh đều quay đầu sang nhìn cô một cái.
Ánh mắt phức tạp nhưng đều không hề
mang sự thân thiện.
An Vu mím môi dưới, cô tiếp tục cầm bút
làm câu tiếp theo.
Những câu hỏi của Tống Băng đưa ra càng
ngày càng khó, bà ta sẽ gọi những học sinh có thành tích từ kém lên thử làm
trước, thấy các học sinh ấy đều không trả lời được thì mới gọi mấy học sinh ưu
tú lên làm.
Tống Kỳ Thành làm đúng một câu, bà ta
gật đầu rồi khen một câu. Cậu ta cũng xem là học sinh yêu thích của Tống Băng.
Có điều An Vu dần dần phát hiện, hình
như Tống Băng chưa từng gọi Trình Bạch Hủy lên trả lời câu hỏi, trừ phi cô ta
chủ động giơ tay.
Sau khi Trình Bạch Hủy trả lời đúng,
Tống Băng giống như biến thành một người khác mà khen ngợi cô ta, còn nhiệt
tình hơn so với Tống Kỳ Thành.
An Vu lại bị gọi lên trả lời, cô mím
mím nói em không biết làm, bị Tống Băng lạnh mặt mắng cho một trận.
Mặc dù Tống Băng mắng cô, nhưng An Vu
rõ ràng phát hiện những ánh mắt xung quanh không còn nóng rát như vậy nữa.
Đợi đến khi chuông hết tiết vang lên, cả
lớp như được cứu vớt mà nằm bò trên bàn, giờ toán khắc nghiệt, bọn họ cũng
không dám nghỉ giữa giờ.
An Vu đi rót nước, trong nháy mắt cô
phát hiện Tống Kỳ Thành đứng ở bên cạnh mình.
Cô khẽ gật đầu với cậu ta, đợi đến khi
cô rót nước xong rời đi thì Tống Kỳ Thành gọi cô lại.
An Vu quay người bèn thấy dáng vẻ muốn
nói lại thôi của Tống Kỳ Thành.
“Lớp trưởng, sao vậy?”
Tống Kỳ Thành cười cười, rồi vẫn hỏi
ra: “An Vu, những câu mà học trong tiết toán lúc nãy cậu không biết làm sao?”
An Vu khẽ sững người trong chốc lát,
ánh mắt Tống Kỳ Thành nhìn cô với vẻ thăm dò.
Đúng vậy, những câu đó cô đều biết làm.
Nhưng khi Tống Băng nói xong câu đó, cô
cảm nhận được rõ ràng mình đang bị đẩy sang thế đối lập với các bạn trong lớp.
An Vu cũng không biết phải nói thế nào,
cô là một người rất ghét phiền phức.
Ít nhất thì bây giờ chưa bổ sung xong
những nội dung học năm lớp mười còn thiếu sót thì cô càng không muốn để những
chuyện vụn vặt khác quấy nhiễu.
Chỉ là cô không nghĩ tới Tống Kỳ Thành
lại có thể nổi lên nghi ngờ.
Mắt cô cong cong, gật đầu nói: “Ừm, có
hơi khó, không nghĩ ra cách giải mấy câu đó.”
Tống Kỳ Thành híp mắt, hỏi: “Thật
không?”
Mặc dù nói dối không tốt, nhưng An Vu
không muốn rước thêm rắc rối, cô nhẹ giọng lặp lại một lần nữa: “Ừm, tớ không
biết làm.”
Tống Kỳ Thành thở ra một hơi.
Cậu ta cũng không biết mình bị làm sao,
vì sao khi nghe An Vu nói cô không biết làm thì cậu ta lại có phản ứng như vậy.
Tống Kỳ Thành không nghĩ nhiều nữa, cậu
ta cười cười với An Vu: “Không sao, sau này nếu có cái gì không biết thì tôi có
thể dạy cậu.”
“Được, cảm ơn lớp trưởng.”
An Vu quay lại chỗ ngồi của mình, trong
lớp vô cùng lộn xộn, mọi người đều đang nhỏ giọng oán trách Tống Băng.
“Tớ thật sự ghét chết đi được tiết
toán, hồn cũng bị dọa cho bay mất rồi.”
“Đúng, giờ toán như vượt ải vậy, lúc
nãy tớ không trả lời được bị mắng quá trời.”
“Bà ấy mắng tớ đầu heo, phiền thật chứ,
nhưng mà tớ thật sự không có cách nào để phản ứng nhanh như vậy.”
“Mặc dù cô Tống dữ thật nhưng thành
tích lớp chúng ta đứng thứ nhất, bà ấy rất tận tâm.” Có một bạn thay Tống Băng
phản bác một câu.
“Tận tâm cái gì chứ, bà ấy vì chúng ta
chỗ nào, cũng vì thành tích và lương của chính bà ấy đấy chứ.”
“Đúng vậy, ai mà không biết, các lớp ở
Trường Trung học số 8 Đại An cạnh tranh khốc liệt là vì lớp xếp hạng có thưởng
chứ, năm trước lớp ta đứng thứ nhất, xếp trước mười bốn lớp khác, Tống Băng ít
nhất cũng nhận được tiền thường sáu chữ số, hơn nữa năm nay bà ấy là giáo viên
hạng A, tiền lương nhận được chắc cũng phải gấp bốn năm lần những giáo viên
bình thường."
“Mẹ nó, hóa ra là như vậy, thảo nào bà
ấy thích thành tích tốt và ghét cay ghét đắng những học sinh hơi chậm hiểu như
chúng ta, mắng dữ dằn như vậy, tớ không muốn ở lớp này nữa.”
“Bà ấy muốn cậu nhanh chuyển lớp đi,
bạn Trình Du Ninh lớp chúng ta năm lớp mười đó chính là bị Tống Băng ép cho
chuyển đi đó, cậu ấy bí bức uống thuốc ngay tại nhà, may mà được phát hiện kịp
thời, bây giờ chuyển lớp rồi, thành tích vẫn tốt như cũ, còn vào top 20 của
khối.”
“Tớ cũng muốn chuyển lớp.”
“Thôi đi, tòa đối diện lớp ta kia loạn
thành cái dạng gì rồi, những người mua điểm để vào căn bản không đi theo con
đường thi đại học.”
Bọn họ đều không tự chủ mà thở dài một
hơi, những bạn nữ lúc nãy kêu lên trả lời không được bị Tống Băng gọi ra ngoài
từ ngoài cửa bước vào, mắt cũng khóc cho sưng cả lên. Cậu ta vừa về chỗ mình
liền nằm bò ra ra, bắt đầu gào khóc thật lớn.
Lúc cậu ta đi vào còn căm giận nhìn An
Vu một cái.
Có người chỉ vào An Vu, trong lòng vẫn
chưa hết sợ hãi mà nói: “May mà câu sau cậu ta không trả lời được, không thì tớ
thảm rồi.”
“Nhưng mà cậu không phát hiện ra hình
như Tống Băng rất không thích cậu ta à, lúc lên lớp mà nói mấy câu đó không
phải là gây thêm thù địch cho cậu ta à?”
“Tớ nghe nói trước khi vào lớp chúng ta
có một bài khảo sát tháng, chắc là Tống Băng không muốn cậu ta vào lớp này, cố
ý đối địch với cậu ta rồi, giống với bạn nào năm đó vậy.”
“Thảm thật, nhưng tớ lại thấy không vào
lớp này càng tốt.”
An Vu cúi thấp đầu, tay ấn trên câu
mình làm sai.
Những câu toán không làm được trên lớp
bắt phải chép lại vào trong vở, cô dùng bút chì giải xong vô cùng nhanh, sau đó
lấy cục tẩy xóa đi.