Mẹ kiếp, bây giờ cậu ta mới nhận ra.
Lúc đầu nhìn vào tấm ảnh đó, cậu ta chỉ
thấy có chút quen mắt, sau đó càng xem càng cảm thấy hình như đã thấy ở đâu
rồi.
Đầu óc của cậu ta muốn nổ tung, cậu ta
không tin vào chuyện ma quỷ, cậu ta thật sự chỉ nghĩ tới.
Cuối cùng, ngay thời điểm muốn từ bỏ,
trong đầu óc cậu ta giống như có một trận hồng thủy quét tới, những kí ức kia
mãnh liệt dâng trào.
Tiền Đạc Hâm trợn tròn hai mắt, cậu ta
đã bị dọa đến không được, mẹ nó, đây không phải là cô gái nhỏ ngồi phía sau xe
Lục Thanh Hoài ngày đó ở tiểu khu Cổ Lộng hay sao?
Có lẽ ngày hôm đó cậu ta bận trêu đùa
cho nên cũng không nhớ lắm, vì vậy mà cậu ta gần như không nhận ra An Vu.
An Vu bị một đám người vây quanh, cô có
chút ngượng ngùng, cúi thấp đầu xuống và trốn sau lưng của Lục Thanh Hoài khiến
cho người khác cũng không xem rõ ràng lắm.
Nhưng góc chụp lén của bức ảnh này gần
như giống y hệt cô mà Tiền Đạc Hâm đã từng thấy hôm đó.
Giáo viên vẫn chưa nói tan học, hành
động này của Tiền Đạc Hâm quá phô trương, tất cả các bạn học sinh trong lớp đều
im lặng nhìn hai người bọn họ.
Tiền Đạc Hâm dứt khoát rút chiếc ghế
bên cạnh rồi ngồi xuống.
Giang Sóc không hề mở miệng, anh rũ
mắt, tầm mắt bình tĩnh nhìn vào tấm ảnh trong điện thoại di động.
Tiền Đạc Hâm ho nhẹ một tiếng, đầu cúi
xuống dựa vào mặt bàn, thử dò hỏi một cách rụt rè: "Giang Sóc à, việc cướp
chị dâu này cũng không thịnh hành lắm."
Giang Sóc lạnh mặt, ánh mắt anh lạnh
nhạt, dường như cảm thấy việc này quá hoang đường cho nên lạnh lùng nở một nụ
cười.
Tiền Đạc Hâm nghẹn ngào nuốt nước bọt
trong cổ họng, sau một lúc lại hỏi anh: "A Sóc, nếu không cậu dừng ngựa
trước bờ vực đi, quên chuyện này đi."
Chỉ mới gặp qua vài lần thôi mà, dạng
nữ sinh nào mà Giang Sóc chưa từng gặp qua, hẳn là không đến mức đó.
Giang Sóc cầm điện thoại, ngón tay cái
trượt lên, tầm mắt nhàn nhạt nhìn vào giao diện. Trên diễn đàn đã gửi rất nhiều
hình ảnh của các cô gái, cúi đầu để làm bài tập, xếp hàng trong căn tin và có
cả khi đang đi bộ.
Bức ảnh rất mơ hồ nhưng có thể nhìn
thấy được người trong ảnh là cô gái có thân hình nhỏ nhắn và xinh đẹp.
Cũng có nhiều người nhớ thương đấy.
Gương mặt của Giang Sóc lại lạnh thêm
vài phần, anh nâng khóe môi, nói một cách thản nhiên: "Nói bậy cái gì
đó."
Câu trả lời này của anh khiến Tiền Đạc
Hâm rất mơ hồ, rốt cuộc là có ý gì, là thích, hay vẫn là không thích.
Tiền Đạc Hâm là một người không thể
không tò mò những chuyện náo nhiệt, cậu ta rất hiểu bản thân mình, nếu không
thể giải quyết nghi hoặc này của mình thì tối nay cậu ta không ngủ được.
Vì thế, Tiền Đạc Hâm thử dò hỏi:
"Cậu không thích cô ấy?"
Vừa dứt lời, Giang Sóc nhìn cậu ta với
một ánh mắt sắc lẹm: "Cút xa một chút."
...
Trình Bạch Hủy là một người không thể
hiện cảm xúc ra bên ngoài, khi tâm trạng của cô ta tốt thì sẽ chủ động cho An
Vu mượn sách, nói chuyện với nhóm bạn nữ cũng sẽ chủ động nói chuyện với cô mấy
câu, điều này khiến những người khác rất bối rối.
Nhân lúc An Vu không ở đây, các bạn nữ
không nhịn được hỏi Trình Bạch Hủy.
"Hủy Hủy, giáo viên Tiếng Anh để
cho cô ta làm lớp trưởng đại diện môn học, sao cậu lại để cho cậu ta làm?"
Trình Bạch Hủy cũng rất thành thật, cô
ta không để ý lắm ừ một tiếng, sau đó nói qua loa: "Là tớ không muốn làm,
thu bài tập về nhà rất mệt."
Mấy cô gái nhìn nhau đầy bối rối:
"Nhưng đó là một cơ hội tốt để đi đến lớp A8 đấy."
Trình Bạch Hủy híp mắt lại, bả vai nhỏ
bé dừng lại một chút.
Nhưng chỉ trong chốc lát, cô ta lười biếng
ngáp một cái: "Tớ đi tới lớp A8 để làm gì chứ?"
"Thì gặp Giang Sóc đó." Các
cô gái cùng nhau thốt lên.
Trình Bạch Hủy lạnh lùng mở miệng:
"Tớ đi gặp cậu ấy để làm gì, tớ không muốn gặp."
Những cô gái bỗng trở nên ngạc nhiên,
tình huống gì đây?
Chuyện Trình Bạch Hủy thích Giang Sóc
không có ai là không biết, tại sao cô ta lại đột nhiên từ bỏ, không thể tưởng
tượng nổi.
Thấy Trình Bạch Hủy nghiêm mặt không
nói gì từ nãy đến giờ, một cô gái cười nói: "Đúng vậy, thật ra Giang Sóc
cũng không được tốt lắm."
Mấy cô gái còn lại cũng đồng lòng nói
theo.
"Đúng rồi, tớ đã gặp cậu ấy vài
lần, vừa lạnh lùng vừa hung dữ, không dễ dàng tiếp cận một chút nào."
"Lớp học hỗn hợp rất lộn xộn, điểm
số cũng không tốt."
"Không phải là vì dựa vào gia thế
hay sao, tớ cảm thấy có rất nhiều bạn nam tốt hơn cậu ta rất nhiều. Ví dụ như
Chu Tuấn nè, cậu ấy đối xử với Trình Bạch Hủy rất ngoan ngoãn."
"Giang Sóc còn là một người tàn
tật nữa chứ, trời ạ, cái chân bị gãy của cậu ấy nhìn thật đáng sợ."
Câu nói này rơi vào tai Trình Bạch Hủy,
điều này cũng là điều khiến cô ta ngần ngại và bối rối bấy lâu nay.
Đúng vậy, anh là một người tàn phế.
Trình Bạch Hủy thừa nhận rằng cô ta rất
khó để tìm được một người có gia thế như Giang Sóc, hơn nữa với dáng vẻ đẹp
trai và tính cách côn đồ của anh thì hầu như không có người con gái nào không
thích anh cả.
Có thể trở thành bạn gái của Giang Sóc
là một việc vô cùng tốt.
Nhưng bây giờ thì khác, bạn gái của một
kẻ tàn phế ư?
Trong lòng của Trình Bạch Hủy chống cự
lại điều này, cô ta không thể chấp nhận được.
An Vu chạy một chuyến đến phòng giáo
dục để xem thử có thể nhận được sách giáo khoa hay không. Trong văn phòng vắng
vẻ chỉ có một giáo viên nữ đang ngồi. Nữ giáo viên nói với An Vu rằng sau lễ
Quốc Khánh thì mới nhận được sách giáo khoa.
An Vu lễ phép nói cảm ơn với giáo viên
nữ đó.
Thật ra cũng rất nhanh thôi, bởi vì một
tuần sau là ngày Quốc khánh, cũng không cần phải chờ đợi lâu, chỉ tiếc là đến
ngày nghỉ lễ mà cô còn chưa nhận được sách giáo khoa của mình.
Sau ngày nghỉ Quốc Khánh, trường học có
một kỳ thi chung để tiến hành xếp hạng toàn trường.
Khi đi vào lớp, Tống Băng đã đặt ra quy
củ, điều kiện tiên quyết để vào lớp là phải lọt vào trong top 10.
Lớp thực nghiệm có rất nhiều người tài
giỏi, A12 luôn xếp thứ nhất, An Vu từ Tống Kỳ Thành biết được ở A12 cũng đã có
năm người trong top ấy.
Đây cũng không phải là chuyện dễ dàng,
cô phải thi lọt vào top 20 của trường.
An Vu từ tòa nhà hành chính đi về lớp,
khi cô đi qua hành lang để trở về lớp thì gặp phải những học sinh khác, bọn họ
đều yên lặng đánh giá cô.
Hiện tượng này thường xuyên xảy ra gần
đây, An Vu cảm thấy hơi bối một chút, thật sự rất kỳ lạ.
Hành lang của lớp A12 vẫn luôn có những
chàng trai đến nhìn, An Vu từ của sau đi vào thì đột nhiên có một cậu bé đẩy
cửa sổ sau ra, ném một chồng thư vào rơi rải rác trên bàn của cô và Trình Bạch
Hủy.
An Vu nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt
cậu ta thì cậu ta nhút nhát bỏ chạy.
An Vu nhíu mày, cô sắp xếp những bức
thư ngay ngắn rồi đặt trên bàn của Trình Bạch Hủy.
Tiếng chuông vang lên vài phút thì
Trình Bạch Hủy mới từ bên ngoài đi vào, cô ta cầm điện thoại di động, sắc mắc
không được tốt lắm.
Cô ta kéo ghế ra rồi ngồi xuống, âm
thanh kéo ghế rất lớn, cô ta cũng không thèm nhìn An Vu lấy một cái, tiếp tục
cầm điện thoại bấm bấm.
Đây là một tiết tự học, Tống Băng sắp
xếp hai bài kiểm tra, khối lượng bài tập về nhà cũng rất nhiều. An Vu rút ra
một bài thi, cánh tay đè lên tờ giấy rồi bắt đầu tính toán.
Suốt cả một tiết tự học, Trình Bạch Hủy
không hề học bài mà chỉ chăm chú bấm điện thoại, áp suất không khí cũng rất
thấp.
Thời điểm sắp tan học, cô ta mới buông
điện thoại xuống, nghiêng đầu lạnh lùng liếc An Vu một cái, cô sắp viết xong
một bài thi rồi, Trình Bạch Hủy nở một nụ cười châm chọc.
Trong khi kéo mấy cuốn sách, cô ta vô
tình nhìn thấy những bức thư đó, có một bức thư màu hồng của tình yêu, cũng
không có viết tên của ai.
Những bức thư như thế này cô ta đã nhìn
đến quen rồi, liếc mắt một cái cũng biết đây là thư tỏ tình.
Sắc mặt của Trình Bạch Hủy tốt hơn một
chút, những bức thư bị ném lên bàn, cô giở một bức thư ra đọc.
Tầm mắt nhìn đến dòng đầu tiên, nụ cười
trên môi của Trình Bạch Hủy cứng đờ.
"Gửi An Vu,
Có chút ngại ngùng nhưng tôi không thể
nhịn được. Chào cậu, An Vu. Lần đầu tiên nhìn thấy cậu..."
Bức thư này không phải viết cho cô ta
mà là viết cho An Vu.
Trình Bạch Hủy gần như ngây ngốc, cô ta
cứng đờ trong một lúc rồi đặt lá thư này sang một bên, tiếp tục mở một lá thư
khác ra xem.
Cô ta mở hết lá thư này đến lá thư
khác, gương mặt đã trở nên tối tăm.
Những bức thư tỏ tình này đều gửi cho
An Vu.
Từ trước đến này, Trình Bạch Hủy là nữ
thần được các chàng trai theo đuổi, cũng không thiếu người theo đuổi. Nhưng ánh
mắt của cô ta rất cao, đối với những người khác luôn lạnh nhạt, những bức thư
nhận được cũng chỉ đọc lướt qua. Nhưng cô không bao giờ ném chúng đi mà xếp
ngay ngắn rồi cất vào trong ngăn kéo.
Những người xung quanh vô cùng ghen tị
với cô ta, còn cô ta thì chỉ mỉm cười thờ ơ rồi nói một câu cũng không quan tâm
lắm.
Nhưng thật ra cô ta luôn để ý những
điều này, Trình Bạch Hủy đã quen với việc bản thân mình là trung tâm, được mọi
người sùng bái.
Cho nên khi nhìn thấy những bức thư
này, tâm lý cô ta không có bất kỳ dao động nào. Nhưng khi nhìn thấy tên của An
Vu, cô ta choáng váng, thậm chí không thể tin được.
Từ trước đến nay, Trình Bạch Hủy chỉ
tùy ý mở bức thư ra xem tên người chứ cũng không hề đọc nội dung của nó. Nhưng
lần này, cô ta từ từ đọc từng bức một.
Những chàng trai này thể hiện sự khen
ngợi, yêu thương và tôn trọng cho một người khác mà không phải là cô ta.
Cũng giống như trên diễn đàn ẩn danh
trong suốt thời gian này vậy.
Tên của An Vu gần như lướt tràn cả màn
hình, cả một tiết này Trình Bạch Hủy ngồi đọc tất cả các bài viết. Cuối cùng cô
ta cũng biết cảm xúc đặc biệt khi lần đầu tiên gặp An Vu là gì.
Đúng vậy, đó là cảm giác bị đe dọa.
Trình Bạch Hủy tức giận đến không chịu
nổi, cô ta lạnh lùng nhét lại các bức thư, hất khuỷu tay khiến cho những bức
thư đổ lên bàn của An Vu, có mấy bức thư còn rơi trên mặt đất.
"Thư tình của cậu." Trình Bạch
Hủy lạnh lùng lên tiếng.
Vì đây là tiết tự học cho nên tất cả
các bạn trong lớp đang cúi đầu làm bài thi toán. Giọng nói của Trình Bạch Hủy
tuy không to nhưng cũng không hề nhỏ, đột nhiên vang lên trong phòng, tất cả
các học sinh trong lớp đều nghe thấy.
Cả lớp im lặng một lúc, sau đó là tiếng
xì xào bàn tán nổi lên.
An Vu cau mày, cô cúi người xuống nhặt
lên những lá thư rơi trên mặt đất.
Những bức thư này Trình Bạch Hủy đã mở
ra, An Vu cúi đầu đọc tất cả những bức thư này. Cô mới chuyển đến Đại An cho nên
không nhận ra chữ ký trên lá thư là của ai.
Trình Bạch Hủy len lén quan sát An Vu,
cô ta nhìn thấy An Vu bình tĩnh mở từng bức thư ra rồi đọc hết một lượt, trên
gương mặt không hề biểu hiện vui vẻ hay kiêu ngạo. Lỗ tai của cô đỏ một chút,
sau đó lại bình tĩnh nhét những bức thư này vào bàn học.
Một vài lá thư tỏ tình như thế này cũng
không thể làm cô xao nhãng được.
Bởi vì họ không biết là, những bức thư
này đối với cô cũng không phải là một điều gì đáng ngạc nhiên.
Vào buổi tối, vị trí của Trình Bạch Thủy
trống không, An Vu đến văn phòng nhận bài tập về nhà sau tiết tự học đầu tiên.
Giáo viên bộ môn Tiếng Anh đã tan làm,
trong văn phòng vắng vẻ không có ai, An Vu nhìn thấy hai chồng bài tập về nhà
trên bàn làm việc của cô giáo. Cô đặt một chồng bài tập trên tay mình, cúi đầu
nhìn xuống tên của cuốn bài tập đầu tiên.
Không hề ghi tên, chỉ đơn giản viết hai
chữ "GS".
An Vu cau mày, ở trong lớp dường như
không có ai có tên viết tắt là "GS", cô tự ý mở ra thì thấy cuốn vở
này trống rỗng, bắt đầu từ trang vở đầu tiên đã không hề viết gì. Giáo viên
Tiếng Anh còn dùng bút đỏ viết lên đó những dấu chấm hỏi.
Không bao giờ làm bài tập, thật sự quá
kiêu ngạo.
Trước khi cô nhập học, giáo viên tuyển
sinh đã giới thiệu với cô về sự phân chia lớp học của trường, lớp học ở đây
được xếp hạng theo thành tích. Tòa nhà thứ ba là lớp thí nghiệm có thành tích
tốt, tòa nhà thứ hai là lớp hỗn hợp, thành tích sẽ nằm ở giữa các lớp, học sinh
không có chất lượng lại còn rất hỗn loạn.
An Vu không cần đoán cũng biết đây
không phải là bài tập về nhà của lớp mình, vì thế cô cầm một chồng khác lên.
Trùng hợp chính là khi An Vu cầm đống
bài tập rời đi thì gặp được một đại diện lớp A8 cũng đến nhận bài tập về nhà.
Cô gái đó tên là Trình Du Ninh, ngồi ở
hàng ghế đầu tiên của lớp A8.
An Vu nhớ rất rõ cô gái này, có vài lần
cô ôm bài tập về nhà đi tới lớp A8, Trình Du Ninh sẽ đi đến bục giảng để nói
chuyện hoặc hỏi cô một ít vấn đề.
Hai người cũng không có quan hệ thân
thiết lắm nhưng cô thấy cô ấy rất tốt bụng.
Vóc dáng của Trình Du Ninh nhỏ nhắn,
mái tóc được cắt ngắn rất điềm đạm.
Mặc dù lớp A8 rất lộn xộn nhưng ở đó
cũng có những học sinh rất chăm chỉ. Có rất ít học sinh ở lại để học tiết tự
học vào buổi tối, cô ấy cũng là một trong những học sinh giỏi.
Nhìn thấy An Vu, Trình Du Ninh giật mình,
sau đó cô ấy nở một nụ cười vui mừng.
Cô ấy đi tới bên cạnh An Vu rồi chào
hỏi cô: "Cậu cũng đến lấy bài tập về nhà à?"
An Vu gật đầu, cười nói: "Đúng
vậy, đây là bài tập về nhà của lớp cậu."
Trình Du Ninh thuận tay ôm lấy đống vở
bài tập đó.
Cô ấy lật vở của mình ra thì phát hiện
có mấy câu làm sai: "Giáo viên có ghi lại đáp án chính xác không?"
Trình Du Ninh tìm trên bàn một lúc
nhưng không tìm thấy đáp án.
Cô ấy cau mày, gọi An Vu dừng lại:
"Này, có thể cho tớ mượn vở bài tập của cậu để xem được không, tớ muốn
kiểm tra một ít đáp án."
An Vu nói được, cô lật vở ra rồi đưa nó
cho Trình Du Ninh.
Vở bài tập của cô rất sạch sẽ, có những
dấu gạch màu đỏ rất ngay ngắn.
Đôi mắt của Trình Du Ninh là sự ngưỡng
mộ, cô ấy nói với cô: "Cậu giỏi thật đấy, cậu hoàn toàn làm đúng."
Các câu mà giáo viên Tiếng Anh ra không
chỉ giới hạn trong sách giáo khoa mà còn nằm ở ngoài sách, các câu bổ sung phần
khó. An Vu không làm theo những gì đã học, mẫu câu của cô viết có cấu trúc phức
tạp hơn nhưng nghĩa cũng giống nhau cả thôi.
Trình Du Ninh chép lại các câu trả lời
trong vở bài tập của An Vu, chữ viết của cô rất ngay ngắn, nghiêng về bên trái
một độ cong chỉnh tề. Trong lúc chép lại bài, Trình Du Ninh không nhịn được bắt
chước theo nhưng viết ra cũng không giống lắm.
Sau khi chép xong, cô ấy trả lại vở cho
An Vu, Trình Du Ninh còn nói một cách hâm mộ: "Chữ cậu viết rất đẹp."
Giọng điệu An Vu nhẹ nhàng nói một câu
cảm ơn với cô ấy.
Trình Du Ninh lặng lẽ quay mặt đi, vành
tai đỏ ửng nhìn trộm An Vu.
Mái tóc xoăn mềm mại ở trước vầng trán
cô không dày cũng không mỏng, đôi mắt đen láy trong veo như làn nước. Bởi vì
không trang điểm nên có thể nhìn thấy rõ làn da mềm mại không tì vết.
An Vu mặc một chiếc áo trắng đơn giản
phối cùng chiếc váy đen, điều này khiến cô trông trẻ trung và tươi sáng. Vòng
eo mảnh khảnh, đôi chân nhỏ nhắn như cổ thiên nga, bộ đồng phục học sinh đơn
giản này khi mặc trên người cô vô cùng đẹp mắt.
Cô ấy thật sự rất đẹp.
Trình Du Ninh thầm nói.
Có lẽ cô ấy không biết được, cô ấy đã
âm thầm làm dấy lên một trào lưu mặc áo quần đồng phục.