Mưa vẫn không tạnh nhưng động lượng đã
giảm đi rất nhiều.
Những chiếc lá của cây ngô đồng bị đập
xuống đất, nước mưa quấn lấy và dính vào bãi cỏ. Khi trời không mưa, một cơn
gió đêm thổi qua, sương đọng lại trên cây ngô đồng rơi xuống, bắn vào mắt cá
chân trần của cô gái, lạnh như băng.
An Vu đang cầm một chiếc ô, cũng may
trên người cô có mặc một chiếc áo khoác, hơi nước bị chiếc áo khoác màu hồng
trắng ngăn lại, cô cũng không quá lạnh khi được bao bọc trong đó.
Đêm mưa các ngõ phố ở tiểu khu Cổ Lộng
yên tĩnh hơn rất nhiều, những ông bà đều đã đóng cửa hàng ở những con phố sầm
uất của khu chợ để trở về nhà, chỉ có sòng mạt chược trong cửa hàng vẫn còn mở
cửa, với tiếng đánh mạt chược lạch cạch.
Đèn bếp bật sáng, có thể nghe thấy
tiếng cười nói rôm rả.
An Vu đóng ô ở ngoài cửa, lặng lẽ thò
đầu vào, Thư Thu Vân và dì Phương đang ngồi cạnh nhau, không biết đang trò
chuyện phiếm gì, hai người cười khẽ lên.
An Vu rũ những giọt nước trên chiếc ô
và đem phơi dưới mái hiên ở ngoài cửa.
Cô gọi một tiếng dì Phương.
Phương Quỳnh vẫn giữ nụ cười trên môi,
nhìn An vu và trả lời: “Vu Vu đi học về rồi sao?”
An Vu gật đầu nói: “Vâng, hôm nay trời
mưa nên cháu về nhà sớm một chút.”
Phương Quỳnh nắm lấy tay của Thư Thu
Vân, ghen tị thở dài: “Có con gái thật tốt, nhìn xem con gái cô hiểu chuyện như
thế nào, buổi tối còn biết về nhà sớm.”
Thư Thu Vân khiêm tốn hàn huyên: “Con
trai cũng vậy mà, Thanh Hoài nhà cô cũng rất hiểu chuyện.”
“Thằng nhóc đó bây giờ đã khá hơn rồi,
cấp hai cấp ba ôi trời, cái đầu của tôi, tôi không thể lo được nữa.”
Thư Thu Vân cười nói: "Đúng vậy,
con trai trưởng thành muộn hơn con gái, tuổi trẻ tràn đầy sức sống, lớn lên sẽ
hiểu chuyện."
Phương Quỳnh gật đầu: "Đúng vậy,
không biết khi nào mới có thể hiểu chuyện được."
Phương Quỳnh càng nhìn An Vu càng cảm
thấy thích, cô gái nhỏ thanh tú, mềm mại, ngoan ngoãn hiểu chuyện, giống như
một cái áo bông nhỏ tri kỷ. Bà chỉ có một đứa con trai, Lục Thanh Hoài tuổi dậy
thì rất phản nghịch, cơm nước xong đã bỏ bát chạy đi, không như con gái biết ở
nhà với mẹ.
“Quần áo của Vu Vu thật đẹp, rất hợp
với cháu.” Đột nhiên Phương Quỳnh chú ý đến chiếc áo khoác màu hồng trắng trên
người An Vu.
Hôm nay trời bên ngoài lạnh, mũi An Vu
đỏ bừng vì lạnh, làn da trắng noãn như phấn, bên ngoài mặc thêm chiếc áo khoác
lại trông càng đáng yêu hơn.
Thư Thu Vân cũng nhìn sang, bà không
nhớ mình đã mua chiếc áo này cho An Vu lúc nào?
An Vu cắn môi dưới, sắc mặt có chút mất
tự nhiên.
Sau khi nhận được sách cô đã gửi tin
nhắn cho Lục thanh Hoài, Lục Thanh Hoài cũng nhanh chóng trả lời lại, nói thật
tốt khi sách đã được đưa đến.
An Vu nhìn chiếc áo khoác đi kèm đặt
trên bàn, hỏi Lục Thanh Hoài chiếc túi đó cũng là cho cô sao?
Lúc đó Lục Thanh Hoài đang tham gia
hoạt động của câu lạc bộ nên đã trực tiếp sao chép lại đoạn hội thoại rồi gửi
cho Giang Sóc.
Giang Sóc tích chữ như vàng nên đã gửi
một chữ Y.
Lục Thanh Hoài cũng không nghĩ nhiều,
trực tiếp nói với An Vu đúng vậy, cứ thế để cho cô giữ nó.
Dì Phương hỏi câu này làm An Vu cảm
thấy thật kỳ lạ khi nói rằng đây là của anh Thanh Hoài đưa cho cô.
Cô cụp mi, khẽ run: “Trời mưa nên cháu
mượn quần áo của bạn học ạ.”
Thư Thu Vân nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa
đang đánh vào cửa sổ thủy tinh, nhiệt độ đã bắt đầu giảm.
"Quần áo mùa hè lạnh quá, lần sau
đi học nhất định phải mang áo khoác."
Có một cơn gió lạnh thổi qua cửa sổ, An
Vu vẫn bị cảm lạnh.
Hắt xì một cái nho nhỏ và cảm thấy
chóng mặt, An Vu tắm nước nóng trong phòng tắm.
Làn nước nóng bỏng chảy qua cơ thể lạnh
giá của cô, xua tan đi phần nào cái lạnh. Sau khi tắm xong, An Vu cảm thấy tốt
hơn nhiều.
An Vu lấy máy sấy sấy khô tóc, mái tóc
dài buông xõa ngang eo. Phần tóc mái che đi lông mày làm tầm nhìn có phần bị
cản trở.
Thư Thu Vân mang một bát canh gừng cho
An Vu, An Vu thổi nó và uống hết dưới sự thúc giục của Thư Thu Vân.
Vị gừng quá tệ khiến cô phải nín thở
cho đến khi uống hết mới thở hổn hển.
Thư Thu Vân nhét cho cô một viên đường
phèn.
An Vu cắn một cái, vị ngọt ngào xua đi
vị cay của gừng.
An Vu lắc lắc đầu và nhờ Thư Thu Vân
cắt tóc mái giúp mình. Lông mi của An Vu rất dài, khi cô nhắm đôi mắt tròn xoe
lại, khi chiếc kéo dọc qua hàng mi run rẩy của cô, cô có chút sợ hãi.
Tóc mái của An Vu đã đều.
Là Thư Thu Vân cắt giúp, phần tóc mái
bằng mỏng che đi vầng trán, đôi mắt tròn hạnh nhân càng thêm sinh động.
Sau khi Thư Thu Vân cắt tóc xong, bà
chải tóc cho cô, An Vu soi gương và rất hài lòng.
Cắt tóc xong, An Vu nằm thẳng trên đùi
Thư Thu Vân, câu được câu không trò chuyện phiếm.
Thư Thu Vân hỏi An Vu về việc học của
cô, bà biết rằng con gái mình lúc nào cũng chăm chỉ học tập, đôi khi giữa đêm
đèn phòng vẫn sáng, Trường Trung học số 8 Đại An có rất nhiều học sinh xuất sắc
nên tỷ lệ cạnh tranh rất quyết liệt.
Chỉ là An Vu bề ngoài ngoan ngoãn nhưng
tính tình lại quật cường, sẽ luôn âm thầm học tập chăm chỉ để đạt được mục tiêu
của mình.
Mặc dù An Vu không nói gì nhưng Thư Thu
Vân biết cô rất quan tâm đến kỳ thi sắp tới.
Thư Thu Vân không hiểu, bà còn chưa tốt
nghiệp tiểu học, việc học tập của con gái vẫn luôn do bố con bé phụ trách, bây
giờ cô gái nhỏ đã trưởng thành, áp lực học cấp ba càng lớn mà bà lại không thể
giúp được gì nhiều.
An Vu ôm chân Thư Thu Vân, mưa bên ngoài
lại ập vào, gõ vào cửa sổ và ngôi nhà mới mềm mại của An Vu. Cô xoa chân Thư
Thu Vân và gọi mẹ một cách nghẹn ngào.
Thư Thu Vân vuốt mái tóc bồng bềnh của
cô.
An Vu im lặng một lúc, nhỏ giọng nói:
“Mẹ, nếu con không học ở lớp thực nghiệm thì mẹ có trách con không?”
Thư Thu Vân sửng sốt một lúc sau đó nhẹ
nhàng hỏi: “Con có chịu nhiều áp lực không?”
An Vu khẽ ậm ừ một tiếng.
Áp lực học tập không lớn nhưng môi
trường căng thẳng, cô không thích lớp học đó, càng không thích những người cô
đã gặp.
Thư Thu Vân mỉm cười, xoa xoa vành tai
của An Vu và nói: “Đương nhiên mẹ không trách con rồi, mẹ chỉ muốn Vu Vu được
bình an và hạnh phúc.”
***
Một ngày trước ngày nghỉ lễ Quốc Khánh,
ủy viên ban thể thao đã triệu tập những người trong lớp để điền vào các hạng
mục, các học sinh lớp 12 đã tích cực điền vào các hạng mục dễ dàng, chỉ còn lại
hạng mục chạy đường dài là không ai muốn tham gia.
Vì vậy những hạng mục đó đã đến tay
những học sinh không có thời gian để đăng ký.
Trình Bạch Hủy chậm rì rì nhảy dây hai
phút trong nhóm, hạng mục này dễ dàng, có thua cũng không mất mặt.
Nếu phải tham gia một hạng mục thì đây
là hạng mục mà các cô gái muốn tham gia nhất.
Cuộc cạnh tranh rất khốc liệt, nhưng ủy
viên ban thể thao đã dành trước một suất cho Trình Bạch Hủy.
Sau khi Trình Bạch Hủy điền xong, nó đã
chuyển đến chỗ của An Vu.
“An Vu, còn lại cậu tham gia cái nào?”
An Vu và bọn họ không thân, thậm chí cô
còn không biết chuyện gì, trên phiếu đăng ký chỉ còn một cự ly 3000m và 1500m.
Mặt An Vu tái nhợt, cô hơi bị hạ đường
huyết, chạy 800m có thể miễn cưỡng vượt qua nhưng 1500m là không thể tham gia
được.
Cô đã nói chuyện này với ủy viên ban
thể thao nhưng cậu ta không tin.
Trình Bạch Hủy mỉm cười, mỉa mai nói:
“Chạy không được thì cứ đi, dù sao cũng phải có người đi có đúng không?”
Ủy viên ban thể thao đã đưa ra một tuyên bố
chắc chắn và nó đã được quyết định.
Cậu ta cầm mẫu đăng ký đi tuần tra lớp
học một lúc và đi về phía chỗ của Chu Linh.
Sau khi nói vài câu, khuôn mặt của Chu
Linh trở nên tái nhợt.
Kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh sớm, An Vu lấy
một chiếc túi nhỏ, đặt những cuốn sách đã mượn vào đó và mang chúng về nhà.
An Vu vừa đi đến cổng trường thì chợt
nghe thấy một cô gái gọi tên mình.
Cô xoay người và thấy đó là Trình Du
Ninh.
Trình Du Ninh kéo chiếc vali, cô ấy là
học sinh nội trú nên khi quay về có rất nhiều hành lý.
Bên cạnh cô ấy có một cô gái, vóc dáng
rất cao, đã sớm cởi bỏ đồng phục và đang mặc một chiếc áo vest ngắn tay và quần
đùi cao bồi, trông rất nóng bỏng.
“Thật sự là cậu sao, từ xa xa tớ đã
nhìn thấy bóng dáng này có chút quen mắt.”
Trình Du Ninh vẫn còn đang mặc đồng
phục học sinh, cô ấy tương đối thấp, cô gái cao bên cạnh dùng một tay ấn vào
vai cô ấy, tùy tiện nhìn An Vu.
An Vu gật đầu: “Ừm.”
“Tiểu mỹ nữ làm sao lại xách nhiều sách
như vậy, có nặng không?”
Chu Noãn Xu giơ cánh tay lên, siết chặc
eo Trình Du Ninh đến bên cạnh cô, bộ dáng rất giống chị đại.
Quả thật những quyển sách này có chút
nặng, An Vu cố ý cầm cái quai của chiếc túi lớn, hai ngón tay do dùng sức nên
đã in hai vết đỏ, đầu ngón tay trắng bệch, có chút đau.
“Nhà tớ ở gần đây, đi một chút là tới
rồi.”
Trình Du Ninh à một tiếng và hỏi: “Cậu
đang đi về phía nào?”
An Vu chỉ về một hướng.
“Chúng tớ cũng đi con đường đó, đi
chung đi.”
Chu Noãn Xu: “Những quyển sách này khá
nặng đấy tiểu mỹ nữ, cậu bỏ vào vali của Ninh Ninh đi.”
Trình Du Ninh không kịp phản ứng: “Đúng
vậy, đúng vậy.”
Cô ấy di chuyển vali qua và nói: “Mau
bỏ vào, tiết kiệm thời gian và công sức.”
Trình Du Ninh và Chu Noãn Xu rất nhiệt
tình làm cho An Vu không thể nào từ chối.
Cô nắm lấy tay cầm của chiếc vali và
kéo nó cùng với Trình Du Ninh, ba người họ cùng lúc bước ra khỏi cổng trường.
Ở cổng trường có một chiếc Land Rover
đang hạ kính, Giang Sóc nhìn ba người bọn họ vừa đi vừa nói cười.
Tiền Đạc Hâm lắc đầu tấm tắc: “Chu Noãn
Xu này đúng là tính xấu không đổi, có phải cậu ta có ý đồ gì với cô gái nhỏ rồi
không.”
Sắc mặt của Giang Sóc tối sầm lại.
Tiền Đạc Hâm vừa lỡ miệng, Chu Noãn Xu
cũng xem như là một cô gái tốt trong lớp của bọn họ, tính tình vô tư, khác hẳn
với những nữ sinh bình thường.
Là một người chính trực như chị đại,
Tiền Đạc Hâm cũng đã nói chuyện với cô ấy vài câu.
Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Giang
Sóc, Tiền Đạc Hâm nói: “Không phải, tôi chỉ nói cho cậu biết, không phải chứ A
Sóc, không nhìn ra cậu lại có tính chiếm hữu mạnh như vậy đó nha.”
Giang Sóc cũng không giấu giếm: “Tôi có
chiếm hữu hay không cậu cũng không biết à?” “Đồ của tôi, có trốn cũng không được.”
Chiếc vali của Trình Du Ninh không chứa
được nhiều đồ, bánh xe lại trơn tru nên hai người họ cũng không còn sức để kéo.
Họ cũng đi theo con đường băng qua khu
chung cư cũ, ban ngày có khá nhiều người đi qua đi lại trên con đường này.
“An Vu, cậu ở đâu vậy?” Trình Du Ninh
hỏi cô.
An Vu nói: “Tiểu khu Cổ Lộng.”
“Gần như vậy, tớ biết một con hẻm này
thú vị hơn nhiều.”
Chu Noãn Xu: “Phố ăn vặt, phố đồ cổ,
câu lạc bộ cờ vua, còn có không ít tiệm net. Các nam sinh trong trường học
thường đến đó chơi.”
“Đầu thai thật tốt, chúng ta thì ở
trong trường cực khổ học tập, bọn họ lại lang thang ở bên ngoài vui chơi, thật
ghen tị.”
Nghe cô ấy nói như vậy làm An Vu bỗng
nhớ tới ngày đó ở trước cửa quán lẩu nhìn thấy Giang Sóc. Lúc ấy trong cửa hàng
xảy ra xung đột, một nam sinh bị quăng ngã ở trước mặt anh, cô còn sợ hãi đổ mồ
hôi hột cho anh.
An Vu thở ra một hơi, kết quả là lo
lắng vô ích.
“Nhưng con phố đó có vẻ khá hỗn loạn,
có rất nhiều tên lưu manh, khi uống say liền tán tỉnh các cô gái. Cậu có nghe
qua chuyện này chưa, Noãn Xu.”
Dáng người của Chu Noãn Xu nóng bỏng,
vừa cao vừa gầy, với chiếc quần đùi lộ ra một nửa vòng eo thoát ẩn thoát hiện.
Cô ấy có làn da màu lúa mì, khi trang điểm thì cả người toát lên một vẻ hiên
ngang mạnh mẽ.
Cô ấy đi bên cạnh Trình Du Ninh, cắm
một nửa tai nghe vào tai và chậm rãi gõ chữ.
Nghe vậy, cô ấy ngẩng đầu lên rồi cười
nói: “Ban đêm thì chỗ nào không nguy hiểm chứ em gái nhỏ, chỉ khu rừng cây nhỏ
bên cạnh con đường mòn này thôi không biết đã phát sinh bao nhiêu chuyện rồi.”
Trình Du Ninh: “Đúng vậy, ban đêm tớ
cũng không dám đi trên con đường này.”
Lời nói của Chu Noãn Xu làm An Vu có
chút e ngại.
Cô đã đi, đã đi rất lâu rồi, luôn đi
một mình cho đến bây giờ.
Sắc mặt An Vu có chút tái nhợt, muộn
màng sợ hãi tim đập thình thịch.
Cô cắn môi dưới, do dự một lúc rồi thấp
giọng hỏi: “Cái kia, con đường này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Chu Noãn Xu và Trình Du Ninh liếc nhìn
nhau.
Cười ra tiếng.
Chu Noãn Xu nhìn bộ dạng ngơ ngác của
An Vu, lắc đầu: “Tiểu mỹ nữ thật trong sáng, kẻ xấu rất thích kiểu người giống
cậu, cậu nhất định phải đề phòng đó.”
Cô cũng không có ý định dọa cô ấy, lời
nói của cô chính là nói thật. Cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ non nớt, đừng nói đến
những tên đàn ông già đói khát, ngay cả những nam sinh ngây thơ ở trong trường
cũng chưa chắc đã kìm lòng được.
Chu Noãn Xu chống cằm chỉ và rừng cây
nhỏ, thành thật nói: “Một thân một mình sẽ rất dễ dàng bị các ông già bắt và
đưa vào rừng cây để làm chuyện xấu, có kêu cứu cũng vô ích, ban đêm không ai
dám đi qua con đường này.”
Sau khi nghe Chu Noãn Xu nói xong, An
Vu hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh sau lưng.
An Vu đi bộ theo hướng dẫn, khoảng cách
ngắn nhất từ trường học đến tiểu khu Cổ Lộng là băng qua con đường mòn này. Nếu
đi vòng ra đường chính thì sẽ phải đi bộ khá lâu.
Chu Noãn Xu: “Vậy nên em gái nhỏ ngoan
ngoãn ở nhà đi, buổi tối đừng đi ra ngoài một mình.”
Qua con đường mòn này, An Vu và Trình
Du Ninh bọn họ đã không còn đi chung một con đường.
Cô tạm biệt hai người bọn họ, xách túi
đi về phía tiểu khu Cổ Lộng, không đến mười phút đã về đến nhà.
Cô không chú ý có một chiếc xe đã đi
theo phía sau.
Tầm mắt anh rơi vào khoảng không, cũng không biết là đang nói cho ai nghe.