Hiếm khi có được một kỳ nghỉ dài như
vậy, buổi tối An Vu không học bài nữa, tắm rửa xong là trực tiếp đi ngủ.
Mái tóc dài bồng bềnh xõa trên vai, bắp
chân xếp lại cuộn tròn, cô lấy điện thoại ra đọc những bộ truyện tranh mới
nhất.
An Vu rất thích bộ truyện “Mùa hè của
Komori Jiro” và đã chờ đợi từng tập mới nhất. Tình cờ hôm nay là thời gian cập
nhật, An Vu phải mất năm phút để đọc xong tập mới nhất.
Đọc truyện tranh là sở thích duy nhất
của An Vu và Trần Hoan chính là người đã khiến cô lọt vào cái hố truyện tranh
này. Cô gái theo chủ nghĩa 2D đúng nghĩa như Trần Hoan quả là thiên biến vạn
hóa, cô ấy vừa mới nhảy vào hố cuồng sticker đã tràn sang hố nghiện trâm cài,
ngay sau đó lại là hố đam mê Hán phục.
Nhưng chi phí cho những sở thích này
quá đắt đỏ, An Vu không có nhiều tiền như cô ấy. Sau này Trần Hoan đã ấn đầu An
Vu vào đọc truyện tranh cùng, sau đó hai người đã cùng nhau theo đuổi sở thích.
An Vu không đọc tiểu thuyết nhưng lại
rất yêu thích truyện tranh.
An Vu vừa đọc xong thì nhận được tin
nhắn của Trần Hoan.
Trần Hoan: [Aaaa, Vu Vu cậu đã xem tập
mới nhất chưa? Ngọt chết tớ mất!]
Trần Hoan: [Tớ muốn yêu đương a, tớ
không thể sống mà không yêu! Sống hay chết cũng được.]
An Vu cong môi đáp: “Ừm, tớ vừa mới xem
xong, thực sự rất ngọt.”
Trần Hoan đã gửi một biểu tượng cảm xúc
và thở dài một lúc lâu.
Trần Hoan: [Nam chính thật là đeo bám,
rõ ràng là thích nữ chính nhưng cô ấy vẫn không phản ứng kịp, tớ thật lo lắng.]
An Vu: [Chúng ta đứng từ góc nhìn của
Thượng đế, những người trong cuộc cũng không biết.]
Trần Hoan: [Cũng đúng, dù sao cặp đôi
này cũng là vai chính, sớm muộn gì cũng sẽ ở bên nhau.]
An Vu: [Ừm.]
Trần Hoan: [555, tớ vẫn rất muốn yêu
đương.]
Sau khi Trần Hoan gửi tin nhắn này xong
cô ấy lại gửi một biểu tượng cảm xúc buôn chuyện khác, hỏi An Vu: “Vu Vu, ở Đại
An có chàng trai nào theo đuổi cậu không?”
An Vu đã nhanh chóng gửi một cái ký tự
“5.”
Trần Hoan: [Không có khả năng, tớ không
tin, trường chúng ta không biết có bao nhiêu nam sinh theo đuổi cậu, mấy ngày
trước còn có một nam sinh gửi thư cho tớ, nhờ tớ chuyển cho cậu, 55 a, thậm chí
tớ còn không thể xếp chồng các bức thư lên được.]
An Vu thở dài nói: “Hoan Hoan, lần sau
đừng nhận thư nữa.”
Trần Hoan: [55, đúng là ý chí sắt đá.]
Trần Hoan không tin có tà, lại hỏi: “Thật
sự không có ai theo đuổi cậu sao?”
An Vu: [Không có.]
***
An Vu ngủ đến tự nhiên tỉnh lại, khi
rời giường cô nghe trong phòng truyền đến một trận xì xào bàn tán. Đầu cô nặng
trĩu, hai mí mắt mỏi nhừ không nhấc lên được.
Chống đôi tay nhỏ bé để đứng dậy, toàn
thân đều mềm nhũn.
Bên ngoài trời đang mưa to, ánh sáng lờ
mờ và u ám.
An Vu liếc nhìn đồng hồ báo thức trên
bàn, đã một giờ chiều.
Cô mặc một bộ đồ ngủ cotton kẻ sọc màu
hồng, mái tóc buông xõa trên vai, An Vu mở cửa phòng, một cơn gió lạnh thổi vào
làm cô hắt hơi một cái.
Mặt đất ướt và mưa vẫn rơi.
Thư Thu Vân cầm ô đi lên cầu thanh,
nhìn thấy An Vu mặc bộ đồ ngủ đứng ở trước cửa, bà cau mày giục cô: “Vu Vu, con
mau đi vào phòng đi, đừng để bị ướt.”
Thư Thu Vân đặt chiếc ô trong tay xuống
đất và đi vào phòng của An Vu, trên tay bà cầm một bát hoành thánh nhỏ.
Bát đặt ở trên bàn, bà dùng mu bàn tay
sờ trán An Vu: “Có chút nóng, con có khó chịu không?”
An Vu lắc đầu nói: “Có chút mệt ạ.”
"Chắc là hôm qua bị cảm, hôm nay
không đọc sách nữa, nghỉ ngơi cho thật tốt."
Sau khi An Vu ăn nửa bát hoành thánh,
cô không thể ăn thêm được nữa, Thư Thu Vân cho cô uống thuốc, chẳng mấy chốc
thuốc đã phát huy tác dụng, An Vu mê man ngủ thiếp đi.
Ngủ một ngày một đêm, hôm sau tỉnh lại
đã là giữa trưa.
Vẫn còn ho, nhưng nhiệt độ đã giảm.
Mồ hôi nhễ nhại, An Vu tắm nước nóng,
mặc một chiếc áo len dày màu hồng cánh sen, thay một chiếc quần ống rộng.
Mưa đã tạnh, nắng đã tắt, mặt đất hơi
ẩm ướt.
Khi An Vu đi xuống cầu thang, Thư Thu
Vân chăm sóc cô ăn uống và nấu một bát súp loãng khiến bụng cô cảm thấy rất dễ
chịu.
Sau bữa trưa, An Vu ngồi bên ngưỡng cửa
một lúc, cô không có người bạn nào ở Đại An. Trước kia ở Nam Kiều, mỗi khi cuối
tuần Trần Hoan đều sẽ đến tìm cô để chơi.
Sau khi nói chuyện với Thư Thu Vân một
lúc, An Vu đi lên lầu để học bài.
Đề thi tháng không có nhiều nội dung,
An Vu chăm chỉ học tập, đã có sách giáo khoa của lớp 11, cô sắp xếp ra một
khung kiến thức và làm lại các câu hỏi trên một lần nữa.
Sau khi học xong trong hai giờ và hoàn
thành hai bài toán, An Vu đã viết những câu sai vào một cuốn sổ.
Buổi tối, An Vu đi xuống lầu với cuốn
sổ trong tay.
Lễ Quốc Khánh nên Lục Thanh Hoài chắc
đã về nhà rồi.
An Vu nói với Thư Thu Vân một tiếng rồi
chạy sang nhà hàng xóm bên cạnh.
Hoa cỏ trong sân lại thay đổi, dì
Phương đang khom người rửa nho, nhìn thấy An Vu bà liền vội vàng gọi cô lại.
Dì Phương bóc một quả nho đưa vào miệng
An Vu, hỏi: “Ngọt không?”
Cắn quả nho, cô khẽ cau mày nói: “Có
chút chua ạ.”
Phương Quỳnh cười to và nói: “Vu Vu
thích ăn ngọt, không giống như Lục Thanh Hoài, thích đồ chua, con trai mà lại
thích ăn chua.”
Con trai thích ăn chua? An Vu có chút
khó hiểu, cũng không giống như thế này. Không biết dì Phương đã tổng kết ra cái
đạo lý này như thế nào nữa.
“Lần sau dì sẽ mua nho ngọt cho cháu
ăn.”
An Vu nói được ạ.
“Dì ơi anh Thanh Hoài có ở nhà không
ạ?”
“Có có, đêm qua nó mới trở về, đang ở
trên lầu.”
Thấy An Vu cầm cuốn sổ, Phương Quỳnh
nói: “Vu Vu con đến để hỏi đề sao?”
An Vu gật đầu, Phương Quỳnh càng nhìn
An Vu càng cảm thấy thích, cô gái nhỏ hiểu chuyện và chu đáo, chăm chỉ lại
nghiêm túc, không giống như những chàng trai trẻ khó quản, không nhờ được việc
gì.
Phương Quỳnh nghĩ đến cái gì đó và nói
với An Vu: “Ồ, đúng rồi Vu Vu, trên lầu có một thằng nhóc, hình như cũng cùng
cấp với cháu đó.”
Không đợi An Vu kịp phản ứng, Phương
Quỳnh đã đem những quả nho mà mình thích bỏ vào rổ thoát nước và đưa nó cho cô:
“Cháu giúp dì đem nho lên đi.”
An Vu vốn định nói nếu có người trên
lầu thì cô đợi một chút rồi lại đi hỏi nhưng dì Phương đã đem nho trong rổ đưa
cho cô. Cô nói dạ và bước lên lầu với chùm nho trên tay phải.
Phòng khách ở lầu hai An Vu cũng đã đến
vài lần, ở giữa bày một chiếc sô pha chia phòng khách làm hai nửa, một nửa là
khu giải trí, một nửa là phòng làm việc nhỏ.
Khi An Vu đi đến nửa đường cô nghe thấy
tiếng ồn ào của trận đấu bóng đá trên lầu, bình luận viên đang sôi nổi bình
luận, tiết tấu được đưa ra một cách vội vàng với âm thanh “Bóng đã được ghi”,
truyền đến tiếng khán giả hú hét cuồng nhiệt.
Nhưng trong phòng lại không có động
tĩnh gì.
Khi cô từ từ tiến lại gần, âm thanh của
TV ngày càng to hơn.
An Vu đứng ở cửa, đột nhiên trong tầm
nhìn của cô xuất hiện một thiếu niên.
Anh mặc một chiếc áo hoodie đen và quần
túi hộp, vành mũ ở dưới gáy, đối diện với cánh cửa là một cái ót xinh đẹp, mái
tóc đen sẫm màu.
Anh lười biếng ngả người trên chiếc ghế
tựa mây trúc, thản nhiên nhìn về phía trước.
Một bàn thắng nữa đã được ghi, khán giả
hết người này đến người khác hò reo, anh đổi tay đỡ cằm, chậm rãi bắt chéo hai
chân.
Nhàn nhã như đang ở chính trong ngôi
nhà của mình.
An Vu có chút xấu hổ, thật ra cô là
người tương đối rụt rè, gặp người lạ cũng thấy khá sợ.
Nhưng trên tay cô đang có nhiệm vụ do
dì Phương giao cho, cô thở dài, định đưa nho cho anh rồi rời đi.
Cô suy nghĩ vài giây, chuẩn bị tiến lên
một bước.
Thiếu niên ngồi ở vị trí tựa hồ như
phát hiện cái gì đó, lười biếng quay đầu lại.
Bốn mắt giao nhau, An Vu bắt gặp đôi
mắt đen láy của anh.
Trận bóng đá vẫn đang diễn ra, các cầu
thủ trên sân đang đuổi theo nhau để chặn một quả bóng trắng, những người hâm mộ
đang huýt sáo điên cuồng.
Thời gian như dừng lại.
Đôi mắt của An Vu mở to một cách khó
tin từng chút một, nhịp tim của cô bắt đầu tăng tốc.
Giang...Giang Sóc?
Cậu ta...tại sao cậu ta lại ở đây?
Giang Sóc dường như cũng hơi giật mình
sau đó cong môi dưới.
Anh chống khuỷu tay lên tay cầm của ghế
và đứng dậy.
Cùng lúc đó, trái tim của An Vu đập lỡ
một nhịp, cô nhanh chóng quay người, cầm chùm nho trong tay chạy xuống lầu.
Giang Sóc: “...”
An Vu không biết tại sao cô lại có phản
ứng như vậy, nhưng nếu cô biết chàng trai ở trên phòng anh Thanh Hoài mà dì
Phương nói là Giang Sóc thì cho dù có bị đánh chết cô cũng không dám bước lên
lầu.
***
Dì Phương còn đang tưới hoa trong vườn,
nghe thấy tiếng động chạy tới và nhìn thấy An Vu kinh ngạc đứng trong sảnh, bà
ấy cau mày hỏi: “Vu Vu, làm sao vậy?”
An Vu nhận ra mình đang mất bình tĩnh
nên lắc đầu không nói.
Cô vẫn đang cầm chùm nho trên tay,
nhưng Phương Quỳnh đã nhìn thấy cô leo lên cầu thang, giống như đã chạy xuống
mà chưa bước vào phòng.
Cô gái cắn môi, hai gò má ửng hồng lộ
vẻ hoảng sợ.
Dì Phương nhận ra điều gì đó và hỏi: “A
Sóc có bắt nạt cháu không?”
A Sóc?
An Vu hơi bối rối, dì Phương và Giang
Sóc quen nhau sao?
Nếu vậy chắc Lục Thanh Hoài cũng biết
Giang Sóc?
Thấy cô không trả lời, trong lòng
Phương Quỳnh giống như đã biết rõ đáp án, bà ấy nhíu mày thở dài: “Cái thằng
nhóc lưu manh này.”
Khi Lục Thanh Hoài học cấp hai cấp ba,
anh ấy cũng không phải người tốt gì và gặp một đám bạn thân. Nhà anh ấy ở nơi
ồn ào nhất của tiểu khu Cổ Lộng, một đám lưu manh thường xuyên đến đầu ngõ
chơi, thỉnh thoảng gọi điện cho Lục thanh Hoài và ghé nhà anh ấy ăn tối.
Phương Quỳnh có tính cách ấm ấp và
hướng ngoại vì vậy nên bà ấy không có nhiều khoảng cách với những đứa trẻ đó.
Sau này khi Lục Thanh Hoài vào đại học,
họ cũng lên cấp ba, nhưng vẫn không thể học tốt hơn được.
An Vu bình tĩnh lại và nhận ra phản ứng
vừa rồi của mình có hơi quá. Dù sao cậu ta cũng không làm gì mình cả.
“Không có ạ.” An Vu lắc đầu, giải
thích: “Cháu không thấy anh Thanh Hoài nên, cháu có chút sợ người lạ.”
Lời giải thích này làm cho Phương Quỳnh
hoàn toàn tin tưởng, những chàng trai như Giang Sóc rất hấp dẫn, có tính cách
lưu manh, khá được lòng các cô gái nhưng không bao gồm An Vu hướng nội và chậm
chạp.
An Vu nhìn thấy rồi bỏ chạy cũng hợp
tình hợp lý.
Phương Quỳnh còn muốn nói cái gì đó thì
bỗng có tiếng đập cửa trực tiếp từ trên lầu, tốc độ và tiết tấu cực nhanh.
Đột nhiên tiếng đập ngưng bặt, một bóng
người dài đổ xuống khóe mắt cô.
Với cảm giác tồn tại cực mạnh, Phương
Quỳnh và An Vu ngừng nói chuyện, nghiêng đầu nhìn lại.
Giang Sóc đang đứng ở góc cầu thang.
Bởi vì bị thương ở chân nên một chân
hơi nhấc lên, một tay đút vào túi quần, tay còn lại treo trên tay vịn.
Giống như nhìn thấy họ, anh đã vội vàng
dừng lại khi chạy được nửa bước.
Anh gõ gõ ngón tay lên tay vịn, mí mắt
rũ xuống, từ trên cao nhìn bọn họ chằm chằm.
Bộ dạng lười biếng, không đứng đắn cười
một cái.
“Như thế nào, đang nói xấu tôi sao?”
Mặc dù anh đang ở rất xa nhưng ánh mắt
của anh rất trực tiếp và nóng rực khiến An Vu cảm thấy anh đang nhìn cô, cũng
là nói cho cô nghe.
Giống như bị phát hiện, An Vu rời mắt
khỏi anh và nhìn đi chỗ khác.
Kết quả Phương Quỳnh lại tươi cười hớn
hở trêu chọc: “Đúng vậy, nhìn xem cháu làm Vu Vu sợ như thế nào rồi kìa, mau
xin lỗi con bé đi.”
Phương Quỳnh tính tình ngang thẳng, bà
ấy cũng không nhìn ra bầu không khí kỳ lạ giữa hai người bọn họ. Bà chỉ cảm
thấy đơn giản vì bộ dạng lưu manh của anh đã dọa cô gái nhỏ sợ hãi.
Vốn dĩ An Vu muốn tìm một cơ hội để
chạy trốn, nhưng sau khi nghe Phương Quỳnh nói xong, cô biết mình sẽ không thể
rời đi trong một thời gian ngắn.
Quả nhiên, ánh mắt của Giang Sóc rơi
vào trên người cô, giống như ngọn đèn huỳnh quang thiêu đốt.
Môi anh cong lên, chậm rãi nhảy xuống
bằng một chân.
Động tác đó đối với người bình thường
rất vụng về, An Vu cũng muốn khập khiểng nhảy những bước nhỏ như vậy, nhưng
nhất định sẽ rất xấu hổ.
Nhưng anh thì khác, anh còn có một bộ
dáng khoa trương và kiêu ngạo vô cùng.
Không bao lâu, anh đã đứng ở lầu một,
hai tay còn đặt trên tay vịn, nhìn cô rồi cười hỏi: “Tôi đã làm cái gì?”
Giọng điệu vẫn lỏng lẽo và lười biếng
như vậy.
An Vu không nói chuyện.
Phương Quỳnh lườm Giang Sóc một cái và
ân cần nhắc nhở: “A Sóc cháu làm cái gì vậy, đối với con gái không được hung
dữ.”