Giang Sóc truy hỏi định vị của An Vu.
An Vu không thể lay chuyển được anh nên cuối cùng cô vẫn gửi tên nhà sách cho
anh.
Giang Sóc không nhắn tin nữa. An Vu tắt
điện thoại nhét vào túi.
Nhà sách rộng rãi, cho phép khách hàng
đọc sách. Khu vực sách nhi đồng dành cho trẻ em còn có nhiều người hơn. Trẻ em
ngồi dưới đất, ôm những cuốn sách tranh vẽ, đọc rất nhiều. Còn khu vực trưng
bày tài liệu, sách tham khảo của cấp ba thì trống rỗng, không có người đứng.
Trên một bàn học để đầy tất cả các loại
tài liệu học tập tham khảo, An Vu chăm chú lật xem bộ bài thu.
Đúng lúc này, giá sách phía sau có một
cuốn sách trượt xuống đến nện trên mặt đất.
Cô bị quấy nhiễu, xoay người liền tình
cờ phát hiện sau lưng có một người đàn ông khom lưng.
Ông ấy nhặt cuốn sách của mình lên, cẩn
thận phủi các trang sách rồi nhét nó vào trong kệ sách.
Bộ quần áo này rất quen thuộc, áo phông
màu xám.
An Vu nhận ra, là thầy giáo mình từng
gặp phải kia.
Bùi Hưng Nhân cũng nhìn thấy An Vu. Ông
ấy hơi sững sờ, bắt đầu hỏi: “Bạn học nhỏ, em cũng ở đây à?”
“Em chào thầy.” Cô lịch sự chào hỏi.
Bùi Hưng Nhân chú ý tới bài thi trong
tay cô: “Em đến mua tài liệu học tập à?”
An Vu gật đầu nói: “Dạ.”
“Em muốn mua môn nào?”
“Khoa học tự nhiên ạ.”
Bùi Hưng Nhân cười ngây ngô nói: “Khoa
học tự nhiên. Vậy tôi không thể giúp em được gì rồi. Nếu em mua sách ngoại ngữ
thì tôi có thể giới thiệu một vài cuốn cho em.”
An Vu mím môi dưới nói: “Thầy có thể
giới thiệu cho em một vài cuốn sách văn học được không ạ?”
“Được chứ, tôi sẽ xem qua.”
Bùi Hưng Nhân đi về phía kệ đựng sách
ngữ văn, nhìn dáng vẻ quen thuộc này có thể suy ra đây là khách quen ở đây.
Ông ta lấy hai quyển sách thật dày từ
trên cao đưa cho An Vu.
“Đây vốn là tài liệu thích hợp để tích
lũy. Lời răn dạy của các danh ngôn rất đầy đủ, mang theo luồn kiến thức dự trữ
lớn. Đây vốn là bộ sưu tập bài văn mẫu
của trường điểm, tương đối thích hợp cho dự thi, có thể học cấu trúc
logic.”
“Bây giờ có quá ít học sinh coi trọng
môn Ngữ văn. Các bạn học lười mang một cuốn sách theo, đa phần thậm chí còn
lười chép bài.”
Bùi Hưng Nhân thở dài nói: “Môn Ngữ văn
chỉ cần chịu học thuộc lòng, đạt đủ điểm vượt qua là không thành vấn đề. Đơn
giản hơn so với toán học nhiều, thầy cũng không hiểu đám trẻ ngày nay nữa, chắc
là do lười.”
Nói đến đây ông ấy đau đầu, gãi tóc.
An Vu chợt nhớ tới ngày đó, Bùi Hưng
Nhân sao chép đủ loại tư liệu hỗ trợ đọc thuộc lòng cho học sinh trong tiệm
photo.
Ông ấy thực sự là một giáo viên tốt,
tận trách với nghề giáo viên của mình.
Cũng giống như bố của cô - An Tài
Triết.
Bùi Hưng Nhân nói: “Tí nữa trở về
trường học tham gia thi cử hàng tháng, em đã chuẩn bị bao nhiêu rồi, bạn học
nhỏ?”
An Vu nói: “Em đã ôn tập lại một lần
nữa rồi.”
Bùi Hưng Nhân hỏi: “Em học lớp nào?”
An Vu mím môi dưới, nói: “Tạm thời em
đang học lớp A12 ạ.”
Bùi Hưng Nhân nghe cô nói đang học ở
lớp A12, hình như có biểu hiện hơi hốt hoảng. Sau đó, ông ấy gật đầu, giọng nói
nhẹ nhàng hơn: “Lớp chuyên về thực nghiệm. Ừ. Sẽ bớt lo hơn một chút.”
Lúc Bùi Hưng Nhân rời đi, còn mua một
chồng tài liệu, đều liên quan đến môn Ngữ văn.
Nhưng mà An Vu lại thấy ông ấy cũng lấy
một vài quyển sách của các môn học khác, tên tương đối hấp dẫn. Cái gì mà ba
ngày học xong từ tiếng Anh, ba tiếng ghi xong công thức toán học cấp ba, nhật
ký giúp đạt trọn điểm môn vật lý,...
Đợi một chút.
Tuy nhiên, An Vu lại phát hiện cuốn
sách hoàn thành bài viết văn trong ba ngày, ông ấy cũng không thèm liếc mắt một
cái.
An Vu dời tầm mắt, mua mấy quyển sách.
Sau đó, cô cũng mua hai quyển sách ngữ văn mà Bùi Hưng Nhân giới thiệu.
Cô dọc theo con đường cũ đi đến quầy
thu ngân trả tiền, bước chân hơi dừng lại. Ở quầy sách thiếu nhi, cô nhìn thấy
Giang Sóc.
Ánh sáng của nhà sách rất dịu êm. Anh
mặc một cái áo khoác dài màu đen, mái tóc đen nhánh ngoan ngoãn rủ xuống, ngồi
trên xe lăn. Một chân vểnh lên, hơi khom lưng lật xem một quyển sách.
Quyển sách kia giống như là tiện tay
lấy từ kệ sách xuống. Là kích thước sách thiếu nhi, giấy dầu màu vuông vắn.
Anh còn đọc rất say sưa.
Một đứa trẻ đứng bên cạnh anh, thăm dò
nâng cái đầu nhỏ sáp lại gần xem.
Bàn tay nhỏ bé của cậu bé đan vào nhau
vài lần. Cuối cùng không thể nhịn được nữa hỏi: “Anh trai ơi, anh xem xong
chưa?”
Giang Sóc nâng đầu lên nói: “Chưa xong.
Không phải anh đang xem à?”
“Anh trai, anh xem chậm quá.”
“Em xem xong trang này rồi, anh có thể
lật trang tiếp theo không?”
Cô thấy Giang Sóc lộ ra biểu cảm xấu xa
nói gì đó. Đứa trẻ kia liền đưa tay ra cướp, anh giơ tay lên cao không cho nó
chạm vào.
An Vu cười cười, chậm rãi đi qua.
“Em thật vô dụng, anh đã thế này rồi mà
em còn không cướp được.”
Đứa trẻ kéo cánh tay của mình và nắm
lấy cuốn sách. “Anh trai không biết xấu hổ. Lớn vậy rồi còn bắt nạt con nít.”
Giang Sóc thờ ơ nói: “Vậy thì em đang
bắt nạt người khuyết tật.”
“...”
Đứa nhỏ đang giơ tay kia ngừng lại. Tầm
mắt của cậu bé dừng trên đùi anh, có chút giật mình.
Giang Sóc đắc ý nhướng mày, còn định
nói gì đó. Ánh mắt vừa liếc qua, bỗng nhiên nhìn thấy An Vu đứng ở phía sau.
Anh liền nới lỏng tay của mình, nhường
quyển truyện tranh cho đứa nhỏ kia.
Đứa nhỏ kia ôm truyện tranh, vẫn còn
cảm thấy hơi bối rối. Giang Sóc thu một chân về, cánh tay đặt lên tay cầm xe
lăn, giơ cằm lên: “Chọn xong rồi?”
Gần như trong nháy mắt, anh liền khôi
phục khí thế đứng đắn. Người ngây thơ, không đúng đắn vừa rồi cứ như không phải
là anh vậy.
An Vu còn đang cười, cô cười rất thoải
mái. Trong mắt còn mang theo một chút hơi nước, cong nhẹ môi nói: “Chọn xong
rồi.”
Giang Sóc đưa tay qua: “Đưa cho tôi
xem.”
An Vu đưa tới, anh tiếp nhận mở ra
trang sách nói: “Thật đúng là học sinh giỏi, tôi mở ra đọc đã thấy nhức đầu.”
Anh không trả lại sách cho An Vu, trực
tiếp đưa đến quầy thu ngân.
Dì thu ngân quét xong, Giang Sóc đưa
thẻ qua. Vì tốc độ quá nhanh nên An Vu chưa kịp chặn lại.
“Tôi tự trả tiền được.”
“Tôi có thẻ thành viên của nhà sách,
phiếu giảm giá không dùng nên tặng cậu.”
An Vu không tin hỏi: “Cậu thật sự có
thẻ thành viên của nhà sách?”
Giang Sóc nhướng mày cười: “Có ý gì?
Tôi không thể có được à?”
An Vu khoát tay áo nói: “Tôi không có ý
đó.”
“Ông đây cái gì cũng có.” Giang Sóc
liếc cô một cái, tiếp tục nói: “Tôi thích sưu tầm cái này.”
“...”
Giang Sóc cũng không đưa sách cho cô,
một túi sách rất nặng. Anh đặt nó trên
đùi mình. Xe của anh đậu bên ngoài, cửa mở, rõ ràng là đang chờ anh.
“Còn muốn mua thêm gì không?”
An Vu lắc đầu nói không còn.
“Vậy đi thôi.”
An Vu thấy anh đẩy xe lăn vất vả, rất
tự nhiên tiến đến cầm tay xe lăn. Anh cảm nhận được động tĩnh phía sau, Giang
Sóc cong môi, chậm rãi rụt tay về.
Ngay lúc hai người sắp ra ngoài. Đứa
trẻ vừa rồi bỗng nhiên chạy ra ngoài, ôm chặt lấy hai người.
Cậu bé mở hai chân thật lớn thành hình
chữ đại, chắn ở trước mặt Giang Sóc.
An Vu giữ xe lăn.
“Bạn nhỏ, em làm sao vậy?”
Đứa nhỏ kia rút lại động tác, nhìn
Giang Sóc. Gương mặt nhỏ nhắn hỏi do dự.
Cậu bé gãi đầu, đưa sách thiếu nhi ngay
ngắn trong tay cho Giang Sóc.
“Anh trai, nếu không thì anh xem cái
này trước đi.”
Cậu bé cúi đầu xuống, ánh mắt chứa một
chút thương hại. Có vẻ đây là một cậu bé ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Giang Sóc chống cằm, cà lơ phật cười:
“Bây giờ em hiểu rõ anh nhỉ.”
Đứa trẻ kia càng cúi đầu thấp hơn, nói:
“Em xin lỗi. Em không nên cướp truyện tranh của anh.”
Cậu bé đưa quyển truyện qua, thật sự
muốn Giang Sóc cầm.
Nào có ai bắt nạt trẻ em như vậy.
An Vu nhìn không nổi, ngón tay chọc vào
vai anh. Giang Sóc quay đầu lại.
Cô yếu ớt nói: “Nếu không thì cậu nhìn
một lát cũng được.”
Lúc này Giang Sóc mới chậm rãi nhận
quyển truyện từ tay cậu bạn nhỏ, tiện tay lật xem rồi sau đó liền trả lại cho
cậu bé.
“Được rồi.”
Đứa trẻ vô cùng vui vẻ, nhận lại quyển
truyện tranh. Cậu bé khom lưng với anh nói: “Cảm ơn anh trai.”
An Vu thấy hơi hoang mang, cảm ơn anh
cái gì?
Nhưng rất nhanh, cô liền nghe thấy
giọng nói của đứa nhỏ phía sau.
“A a a, tôi có thể viết nhật ký.”
“Cậu muốn viết gì?”
“Trợ giúp người khác tạo ra niềm vui.
Trong nhà sách, một cậu bé nhường sách cho một người anh trai khuyết tật.”
“...”
Ra khỏi nhà sách.
Giang Sóc nói muốn dẫn cô đi ăn cơm, An
Vu nói cô còn muốn đi tìm mẹ.
Giang Sóc nói vậy cũng được, có thể dẫn
mẹ cô đi ăn cùng.
An Vu không thể thay đổi được suy nghĩ
của anh, thở dài nói cô sẽ nói với mẹ một tiếng.
Cô gọi điện thoại cho Thư Thu Vân nói
có bạn học muốn mời cô đi ăn cơm tối, Thư Thu Vân cười nói đồng ý.
An Vu mới đến Đại An, Thư Thu Vân vốn
lo lắng là cô sẽ không tìm được bạn, sẽ cảm thấy cô đơn. Cho nên, khi bà nghe
cô nói có bạn học hẹn cùng đi ăn cơm thì ngược lại, bà chợt thở phào nhẹ nhõm.
An Vu cất điện thoại vào túi, xoay
người trèo lên xe Giang Sóc.
“Cậu muốn ăn gì?” Giang Sóc nhếch môi
hỏi.
An Vu nói: “Tôi ăn cái gì cũng được.”
Giang Sóc chậc một tiếng, sao lại dễ
nuôi sống như vậy.
Anh nói với tài xế: “Chú Chung, đi
trung tâm thương mại Tiền Long.”
Trung tâm thương mại hình như cách bên
này rất xa, An Vu bám lấy cửa sổ. Cô nhìn xe chạy ra khỏi khu phố cổ, dọc theo
đường đi là những tòa nhà cao ốc san sát nhau, xe lên cao.
“Xa như vậy à?”
Giang Sóc cười: “Sợ cái gì, lại không
bán cậu. Tôi đảm bảo không để cậu mất một miếng thịt, nguyên vẹn trả cậu về
nhà.”
Chiếc xe chạy gần nửa giờ, cuối cùng
dừng lại ở khu trung tâm thương mại đầy nhộn nhịp.
Bốn phía xung quanh là những tòa cao ốc
cao chọc trời, cửa sổ kính trong suốt từ trên cao xuống thấp, bao trùm toàn bộ
phận. Màn hình hiển thị khổng lồ thay phiên nhau xuất hiện các minh tinh quảng
cáo. Những người đàn ông và phụ nữ trên đường phố này ăn mặc lộng lẫy, xinh
đẹp, nồng nặc hơi thở của người sống trong đô thị.
Bọn họ vừa xuống xe, liền có anh trai
mặc âu phục đi ra giúp đậu xe. Giang Sóc được người khác đẩy vào trong, xuyên
qua trung tâm thương mại. Anh trai nhỏ kia quẹt thẻ, cửa thang máy dành riêng
cho khách vip mở ra.
Họ đi đến một nhà hàng mang phong cách
phương Tây, đốt ngọn lửa xua tan bóng tối. Không có nhiều thực khách ngồi bên
trong, âm thanh của violin lãng mạn dễ chịu.
An Vu không ngờ là anh sẽ mang mình đến
nơi sang trọng này ăn cơm. Cô vừa nhìn lướt qua liền biết giá của nơi này rất
đắt. Cô đè tay Giang Sóc lại nói: “Nếu không, chúng ta đổi nhà hàng khác đi.”
Giang Sóc nhìn cô: “Không thích?”
“Không phải. Tôi cảm thấy được.”
“Muốn ăn cái gì để cho bọn họ làm.”
Giang Sóc hiếm khi đến, chủ tiệm vừa
nhìn thấy anh liền dẫn bọn họ đến vị trí có thể nhìn thấy phong cảnh đẹp.
An Vu ngồi xuống, thở dài. Cô gần như
không có đến những nơi sang trọng thế này, cảm thấy quá mất tự nhiên.
Nhân viên phục vụ mang thực đơn lên.
Giang Sóc gọi một phần bít tết, An Vu không biết nên chọn cái nào, chỉ nói cũng
giống như anh.
“Cậu muốn chín bao nhiêu phần?”
An Vu nói: “Chín toàn bộ là được.”
Nhân viên phục vụ ngây ngẩn cả người.
Cô ấy thấy thiếu nữ này lớn lên rất xinh đẹp nhưng quần áo lại trông rất bình
thường. Cô ấy thầm suy đoán đây không phải là tiểu thư nhà giàu. Nhưng khi ánh
mắt cô ấy lướt qua lại thấy vị tiểu thiếu gia này cong môi cười.