Giang… Giang Sóc.
Hóa ra người cho cô mượn sách là Giang
Sóc.
Giống như có dòng điện xì xì chạy lướt
qua, làm căn phòng kín mít dần ấm lên. An Vu rũ mắt xuống, mở từng trang sách
ra. Cô vẫn quyết định tìm cái tên trên cuốn sách đó.
Cuốn sách còn rất mới, chỉ có một vài
công thức được tiện tay vẽ vào chỗ trống trên trang của sách vật lý. Chữ viết
tay, tùy hứng tiêu sái.
Mấy ngày này, thời tiết thất thường.
Buổi tối vẫn còn nhiều mây, bây giờ đang có một cơn mưa nhỏ bên ngoài.
Cô cầm một chiếc ô, chưa đổi dép lê
trên chân. Cô đạp vào cái, chạy thẳng đến nhà Lục Thanh Hoài.
An Vu không gặp Lục Thanh Hoài. Dì
Phương nói buổi chiều, anh ấy đã trở về trường rồi.
“Dì Phương, dì có thể cho con số điện
thoại của anh Thanh Hoài được không?”
An Vu lấy được số điện thoại từ dì
Phương, trở về phòng liền gọi điện thoại cho Lục Thanh Hoài.
Anh ấy nhận cuộc gọi rất nhanh: “Alo,
xin chào. Ai vậy?”
An Vu nhẹ nhàng nói: “Anh Thanh Hoài,
em là An Vu.”
“Ồ. An Vu, em gọi có chuyện gì không?”
An Vu gảy móng tay lên mặt bàn, suy
nghĩ một lúc mới hỏi anh ấy: “Anh Thanh Hoài, em muốn hỏi người cho em mượn
sách là ai? Ngày mai đi học, em sẽ trả lại cho người đó.”
Lục Thanh Hoài như đang mơ, giật mình
nói: “A. Vậy em đến thẳng chỗ Giang Sóc trả nha.”
“...”
An Vu cúp máy, ánh mắt rơi xuống cuốn
sách. Hóa ra, cuốn sách thực sự là cậu ấy cho mình mượn.
Vậy cái áo khoác đó là của ai?
An Vu lấy áo khoác ra khỏi tủ. Nhãn
hiệu không bị vứt, cô nhét vào túi.
Cô sử dụng điện thoại để tìm kiếm
thương hiệu đó. Trên mạng, bách khoa toàn cầu Baidu chỉ hiển thị trang giới
thiệu về nó, không có ghi rõ giá cả.
Tuy nhiên đây rõ ràng là một thương
hiệu nổi tiếng.
An Vu thở dài, quyết định sau khi trở
lại trường học sẽ tìm một cơ hội hỏi anh.
Kỳ nghỉ dài đã kết thúc. Thoáng cái đã
đến thời gian quay lại trường học.
Dự báo thời tiết hôm nay nói Đại An sẽ
có mưa. Trước khi ra ngoài, An Vu có mang theo áo khoác đồng phục mùa thu.
Di chứng của kỳ nghỉ rất mạnh, tất cả
mọi người trong lớp đều không có tí sức lực nào. Đến khi tan học, các bạn nữ
lại vây quanh Trình Bạch Hủy. Mấy người này thường xuyên đến tìm Trình Bạch
Hủy.
“Hủy Hủy đi tham dự hôn lễ của ai vào
kỳ nghỉ vậy? Tớ còn nhìn thấy Tiền Đạc Hâm.”
“Tớ cũng nhìn thấy người cậu nói. Thật
là ghen tị mà, có cả Lưu Hạo, Lục Hạng Văn. Bọn họ đều là học sinh của lớp A8.”
Trình Bạch Hủy phối hợp sơn móng tay:
“Còn không phải à. Chị của Lưu Hạo kết hôn rồi.”
“A, Lưu Hạo không phải là bạn bè trong
vòng bạn thân của Giang Sóc sao? Vậy chắc là Giang Sóc cũng đi đúng không?”
“Oa, thì ra Hủy Hủy ở cùng một chỗ với
Giang Sóc vào kỳ nghỉ!”
Mấy người bắt đầu ồn ào, động tác sơn
móng tay của Trình Bạch Hủy dừng lại. Sắc mặt cô ta dần đông lạnh.
Cô ta không giải thích, thờ ơ nói:
“Cũng tạm được. Sau khi tiệc trên du thuyền kết thúc, tớ còn phải tham gia thêm
vài vũ hội khác. Giày cao gót bị giẫm, chân còn hơi đau này.”
An Vu tình cờ đi vào lớp bằng cửa sau,
nghe thấy các cô nhắc đến Giang Sóc.
Không biết tại sao cô lại cảm thấy chột
dạ.
Có lẽ ai cũng sẽ không tin tưởng thật
ra trong ngày Quốc Khánh, người này đã cùng học tập với cô. Hơn nữa, hai người
còn học tập trong bốn ngày.
An Vu phát hiện ở trong miệng của các
cô. Hình như Giang Sóc là người không có học vấn, không có nghề nghiệp, là kẻ
lang thang. Nhưng mà sao cô lại thấy không giống nhỉ.
Một số bạn học nữ thấy cô trở về liền
im lặng.
Trình Bạch Hủy ngửa đầu, không hề thay
đổi thái độ. Cô ta liếc nhìn An Vu.
“Phiền chết đi được. Có thể trở về trễ
một chút được không?”
An Vu không để ý đến các cô, mở sách ra
đọc.
“Cô ta thích đọc sách nhỉ. Thật là nhàm
chán. Sao mỗi ngày có thể đọc sách được chứ, là một con mọt sách à?”
“Ngày mai bắt đầu thi rồi, Phật cũng
phải ôn tập thôi.”
“Đúng rồi. Có phải nếu cô ta không vào
được top 10 của lớp thì có thể cút đi chỗ khác đúng không?”
“Làm ơn đi, top 10 của lớp đó. Cậu phải
biết là bao nhiêu người trong lớp chúng ta muốn vào được top 10? Muốn vào top
10 thì ít nhất là kỳ trước phải đứng trong top 20. Tất nhiên là cô giáo Tống
không muốn cô ta vào lớp này rồi.”
“Đó không phải là như đi trên trời à.
Vậy thì quá thảm rồi.”
“Đi thôi.”
“Đoán chừng là sẽ bị quần chúng giễu
cợt.”
Tâm trạng của Trình Bạch Hủy không tệ,
quay đầu nhìn An Vu. Tuy là khi nói chuyện, các cô đã hạ thấp giọng mình xuống
nhưng ở khoảng cách gần như vậy, chắc chắn là cô đã nghe được.
Nhưng An Vu vẫn giữ thái độ bình thản,
giống như cái gì cũng không biết.
Trình Bạch Hủy ghét nhất dáng vẻ này
của cô, giả bộ thanh cao cái gì.
Cô ta dời tầm mắt đi, nói với các bạn
học khác: “Vậy còn phải xem bản lĩnh của các cậu. Nếu các cậu thụt lùi, sẽ
không tiện báo cáo với cô Tống đâu.”
Cô ta vừa dứt lời, sắc mặt các bạn nữ
khác liền trở nên khó coi. Không ai không sợ Tống Băng. Nếu thành tích thụt lùi
thì không thể thiếu một trận mắng.
An Vu lại lật một trang sách. Tầm mắt
của các cô dừng trên lưng cô, không hiểu sao bỗng nhiên bắt đầu cảm thấy e
ngại.
Các cô liền tản ra, chạy trở lại vị trí
của mình cũng bắt đầu ôn tập.
Buổi chiều, tiết thể dục cuối cùng bị
hủy bỏ. Tống Băng đứng trên bục giảng chỉ huy mọi người dọn dẹp vị trí.
Phòng thi được đặt trong tòa nhà thực
nghiệm và cần phải được dọn dẹp sạch sẽ trước ngày mai.
Tiếng oán giận vang lên trong lớp: “Dựa
vào cái gì mà mỗi lần đều là chúng ta chuyển đi!”
“Đúng vậy. Chưa từng thấy lớp bình
thường và lớp hỗn loạn chuyển qua.”
“Nói nhảm, lớp hỗn loạn và lớp bình
thường. Các giáo viên có thể ra mặt giải quyết được à? Cũng chỉ cho chúng ta dễ
nói chuyện thôi.”
“Người lương thiện thì bị bắt nạt, ngựa
lương thiện thì bị người cưỡi.”
“...”
Tuy là ngoài miệng không vui nhưng mọi
người đã bắt đầu chuyển sách đi.
May mắn là một chồng sách vở của lớp
A12 có thể để trong phòng sinh hoạt của môn bóng bàn. Khoảng cách rất gần,
xuyên qua hành lang liền đến.
Trình Bạch Hủy chậm rãi nhét mỹ phẩm
của mình vào trong túi. Chu Tuấn bước đến, kéo ghế của An Vu ra. Cậu ta chủ
động ôm cái cặp của cô ta đi.
Trình Bạch Hủy nói: “Cậu cẩn thận một
chút, đừng có làm rớt đồ trong túi tôi.”
Cô ta giống như đại tiểu thư, ngồi ở vị
trí chỉ huy Chu Tuấn. Lúc Chu Tuấn lấy đồ đạc, còn đụng trúng chồng sách trên
ghế An Vu làm nó rơi đầy trên mặt đất.
An Vu thở dài, ngồi xổm xuống nhặt.
Cả ngày mưa dầm, trường học được bao
phủ bởi lớp lụa mỏng xám xịt. Lá ngô đồng bị nước mưa rửa sạch đến sáng bóng.
Gió thổi qua, ào ào bay về phía hành lang.
An Vu ôm sách xuyên qua hành lang. Sức
lực của cô nhỏ nên đi được một đoạn phải dừng lại, dùng chân đẩy quyển sách vào
trong ngực.
Tòa nhà thực nghiệm bắt đầu bắt đầu náo
loạn, tiếng va chạm ghế không ngừng vang lên.
Bọn Tiền Đạc Hâm đánh bài ở phòng học,
nghe tiếng liền ngẩng đầu nhìn tòa nhà đối diện. Cậu ta cười rất chi là đắc ý:
“Tòa nhà thực nghiệm bắt đầu chuyển sách. Chậc, thật sự là làm khó mấy người
đó.”
“Ồ! Đó không phải là Chu Tuấn à. Cái
túi xách màu hồng lớn như vậy, chắc là của Trình Bạch Hủy rồi.”
“Người anh em này thật sự là đáng
thương. Trình Bạch Hủy rõ ràng xem thường cậu ta, lại liếm rất là hăng say.”
“Trình Bạch Hủy cũng có đẳng cấp đấy.
Ai cũng biết cô ta thích Giang Sóc, lại vẫn dây dưa với Chu Tuấn gắt gao.”
Lưu Hạo bị mất bài hỏi: “Chu Tuấn là
ai?”
Tiền Đạc Hâm không còn gì để nói: “Chu
Tuấn mà cậu cũng không biết. Cậu có biết Chu Nghị đúng không, hai người đó là
anh em họ.”
Lưu Hạo nói: “Em họ của Chu Nghị lại
học ở khu thực nghiệm à?”
Tiền Đạc Hâm nói: “Cái này mà cậu cũng
không biết. Sao có thể theo đuổi được Trình Bạch Hủy, cái rắm.”
“Ai thích Trình Bạch Hủy?” Lưu Hạo mở
to hai mắt: “Tiền Đạc Hâm, cậu đừng có bịa đặt lung tung.”
Tiền Đạc Hâm hỏi: “Nếu không thích cô
ta thì sao lại mời cô ta đến tham dự lễ kết hôn của chị cậu? Người quen của anh
rể cậu à?”
Lưu Hạo giải thích: “Thì tôi có thể làm
gì được đây. Cô ta tự mình đến nhà tìm tôi, còn mang theo quà cưới. Sao tôi có
thể từ chối con gái nhà người ta được?”
Tiền Đạc Hâm chậc chậc nói: “Mục đích
của người ta chính là Giang Sóc, kết quả cậu ấy không đi, chụp vào khoảng không
rồi.”
Giang Sóc bị bọn họ đánh thức. Lúc anh
tỉnh ngủ thì thấy choáng váng. Tóc mái trên đầu vểnh lên có chút rối loạn.
Bên ngoài còn đang mưa, trời không
ngừng âm u. Giang Sóc đẩy cửa sổ ra, mưa rơi trúng cánh tay anh, người cũng
tỉnh táo hơn.
Anh chống cằm nhìn ra ngoài, bỗng nhiên
nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
An Vu ôm một chồng sách, cố hết sức đi
trên hành lang. Cô đi được một nửa thì hình như quyển sách kia sắp trượt xuống,
cô đành dừng bước.
Cô nhanh chóng nhấc chân đẩy nó lên một
chút.
Giang Sóc nhướng lông mày, ấn công tắc
xe lăn đi ra ngoài.
Tiền Đạc Hâm ngẩn người một lát, ngẩng
cổ lên nhìn bóng lưng anh. Cậu ta lớn tiếng gọi: “Giang Sóc, cậu đi đâu vậy?”
An Vu ôm sách xuyên qua nhiều hành lang,
vang lên tiếng lộp bộp.
Phòng để đồ nằm đối diện nhà vệ sinh ở
cuối tòa nhà hỗn hợp.
Vì cô lấy quá nhiều sách nên vừa đi đến
khúc cua, cánh tay đã đau xót. An Vu dừng lại, dùng đầu gối đẩy lên trên.
Sau đó, cô đột nhiên nghe thấy ai đó
gọi tên mình.
Cô xoay người lại, Giang Sóc đang tựa
vào lan can.
Anh ngồi trên xe lăn, biểu cảm lộ ra vẻ
buồn ngủ. Vài cọng tóc ngắn ngang trán trên đầu hơi vểnh lên.
Ánh mắt lại thẳng thắn nhìn cô, anh
nhếch môi cười hỏi: “Chuyển sách à?”
An Vu trả lời “ừ”.
Anh hạ thấp chân mày, thò cánh tay qua:
“Không nặng, tôi cầm giúp cậu.”
An Vu lắc đầu: “Không cần, sắp đến
rồi.”
Giang Sóc lười làm phiền cô, thò tay
qua ôm lấy quyển sách trong lòng cô. Anh dùng chút sức lực, toàn bộ sách đều
rơi vào lòng anh.
Anh đặt cuốn sách trên đùi của mình,
hỏi An Vu: “Chuyển nó sang chỗ nào?”
“Phòng sinh hoạt ở lầu ba,”
Giang Sóc trả lời “ừ”, tay vô thức hạ
thấp chuẩn bị bấm công tắc xe lăn. Nhưng mà anh lại không ấn xuống.
Giang Sóc cong môi: “Tôi giúp cậu ôm
sách, cậu đến đẩy xe lăn.”
“Hả? Cái gì?”
“Tôi có một chiếc xe.”
An Vu giật mình: “Xe gì?”
“Xe lăn.”
“...”
An Vu không thể kiềm chế anh, đành phải
dựa vào anh. Cô chậm rãi bước đến đứng sau lưng Giang Sóc, đẩy anh đi về phía
phòng hoạt động bóng bàn.
Dọc theo đường đi đụng trúng mấy bạn
học vừa mới quay đầu lại. Khi các bạn học đó nhìn thấy cảnh tượng này của hai
người, giống như họ gặp quỷ ngay tại chỗ đó.
An Vu cúi đầu, trong lòng liên tục thở
dài. Cô biết bản thân lại bị nghị luận.
Tốc độ xe lăn chậm lại, Giang Sóc chậm
rãi cong môi hỏi: “Sợ?”
An Vu không phản ứng.
“Sợ bị người khác nhìn thấy?”
An Vu gật đầu, thành thật trả lời: “Ừ.”
Nụ cười bên môi Giang Sóc dần phai
nhạt: “Ở bên cạnh tôi rất mất mặt?”
“Không phải.” An Vu vô thức giải thích.
Cô thở dài: “Bởi vì có rất nhiều người
thích cậu nên…”
“Vì có quá nhiều người thích cậu nên
khi lại gần cậu, tôi sẽ trở thành đối tượng bị người khác nghị luận, bị căm
thù, bị chán ghét.”
Giọng nói của An Vu rất nhẹ: “Tôi chỉ
muốn học tập thật tốt thôi.”
Cô không muốn bị quấy rầy bởi những
điều tầm thường này.
Sau khi cô nói xong, cô cảm thấy không
khí trong hành lang dài đã lạnh xuống.
Giang Sóc bỏ một chân xuống đất, hai
người dừng lại.
Bởi vì đứng ở sau lưng anh nên An Vu
không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh. Cho nên, cô cũng không biết anh đang
có biểu cảm gì.
Nhưng có lẽ không phải là cười đâu.