Sau khi kỳ thi kết thúc, các học sinh
ngồi chờ giáo viên thu bài thi.
Đồng hồ bị hỏng trên tường đã được
thay. Vị trí cuối cùng bên chỗ ngồi của An Vu trống rỗng, Giang Sóc đã nộp bài
thi sau nửa giờ thi.
An Vu rũ mắt, sờ chiếc đồng hồ lòng bàn
tay. Dây đeo màu đen hoàn toàn màu đen. Mặt đồng hồ được lắp ráp nhiều tầng
phức tạp, trên con số mười hai trong vòng tròn còn khắc chữ O của tên mình trên
đó.
Giáo viên vừa nói một tiếng, các học
sinh lần lượt ra khỏi phòng thi.
An Vu cầm đồng hồ đeo tay. Cô vừa ra
khỏi phòng thi, cổ tay tự nhiên bị người khác nắm lấy.
Cô xoay người, nhìn thấy Trình Bạch
Hủy.
Trình Bạch Hủy ngồi ở vị trí phía sau
An Vu, Giang Sóc yên lặng tháo đồng hồ ra đưa cho An Vu lại bị cô ta tình cờ
nhìn thấy.
Cô ta cảm thấy khiếp sợ, không thể tin
tưởng được.
Cái đồng hồ này không bao giờ rời khỏi
người Giang Sóc. Vào học kỳ năm lớp mười, hai người họ từng làm bạn cùng bàn
một thời gian ngắn. Cô ta nhiều lần hỏi mượn anh chiếc đồng hồ nhưng Giang Sóc
vẫn không chịu đưa.
Nhưng mà hôm nay, anh rõ ràng lại đưa
cho An Vu.
Trình Bạch Hủy vừa tức vừa ghen tị. Cô
ta vừa ra khỏi phòng thi liền giữ chặt tay An Vu: “An Vu, cậu đứng lại cho
tôi.”
Cô ta dồn chút sức lực lên tay nên An
Vu cảm thấy cổ tay mình đau rát.
An Vu nhìn cô ta: “Cậu có việc gì
không?”
Trình Bạch Hủy buông tay cô ra, nhìn
chiếc đồng hồ điện tử màu đen trong lòng bàn tay cô: “Cậu đưa đưa đồng hồ của
Giang Sóc cho tôi.”
An Vu nắm chặt đồng hồ nói: “Nhưng tại
sao tôi phải đưa cái này cho cậu?”
Trình Bạch Hủy vừa tức vừa giận. Cô ta
truy hỏi An Vu: “Cậu có biết đây là của thương hiệu nào không?”
“Không biết.”
Trình Bạch Hủy cười nhạo, cao ngạo nâng
cằm lên: “Cậu không biết nhưng tôi biết. Đây là quà sinh nhật của mẹ Giang Sóc
tặng cho cậu ấy. Vì đó là số lượng có hạn nên phải đặt trước, giá trị bằng một
căn nhà.”
“Cậu đưa đồng hồ cho tôi. Tôi sẽ thay
cậu trả nó lại cho Giang Sóc, cậu mà làm mất thì có tiền để bồi thường không?”
An Vu không có tiếp nhận đề nghị của cô
ta. Ngược lại, cô bỏ đồng hồ vào túi.
“Tôi biết thứ này rất đắt tiền nhưng
đây là cậu ấy cho tôi mượn.”
Cậu ấy cho tôi mượn.
Không có cho cô ta mượn.
An Vu không muốn nói chuyện tiếp với
Trình Bạch Hủy nữa. Cô lấy cặp và văn phòng phẩm, đi ra khỏi tòa nhà thực
nghiệm.
Tuy rằng cô không đưa đồng hồ cho Trình
Bạch Hủy nhưng chiếc đồng hồ này vẫn làm cô cảm thấy không được thoải mái lắm.
Nhưng cô ta nói đúng một chuyện. Chiếc
đồng hồ đẹp đẽ này có giá trị bằng một căn nhà, nếu cô làm mất thì cô thật sự
không thể bồi thường nổi.
An Vu không trở về phòng học. Cô đến
thẳng lớp A8 trước nhưng cả phòng học trống rỗng, ngay cả một người cũng không
có.
An Vu nghĩ đành phải đợi lần sau mới có
thể trả nó lại. Ít nhất Giang Sóc và cô ở cùng một phòng thi, buổi chiều sẽ
gặp.
Nhưng mà sau khi kết thúc hai ngày thi,
An Vu vẫn không gặp được Giang Sóc.
Anh sẽ vào phòng thi trước khi chuông
báo giờ thi vang lên. Sau đó, anh sẽ nộp bài thi trước rồi mới rời đi.
Cứ như vậy, An Vu căn bản không có cơ
hội nói chuyện với anh.
An Vu nghĩ đến ba ngày trước, Giang Sóc
bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt buồn bã.
Hình như cô đã nói điều gì đó không
tốt. Vì vậy, bây giờ anh đang cố gắng trốn tránh mình.
Thi thử xong, học sinh trong tòa nhà
thực nghiệm vội vàng chuyển sách vở trở về lớp mình.
Chu Noãn Xu và Trình Du Ninh không mời
mà đến. Hai người chủ động giúp An Vu mang đồ đạc.
Bàn học của cô rất gọn gàng và ngăn
nắp. Ngoại trừ sách giáo khoa trên bàn, gần như không có mấy thứ vụn vặt tạp
nham. Ba người chỉ mất mười phút đã dọn dẹp xong.
Lúc chuyển một chuyến cuối cùng, An Vu
đưa một xấp sách cho Chu Noãn Xu.
“Cậu có thể giúp tớ trả lại những cuốn
sách này cho Giang Sóc không?”
“A?” Trình Du Ninh nâng cao giọng lên,
hơi không thể tin được: “Vu Vu, những cuốn sách này là của Giang Sóc à? Cậu ta
lại dám đưa sách cho cậu mượn?”
Chu Noãn Xu hạ thấp cuốn sách xuống.
Biểu cảm khó lường xuất hiện trên mặt cô ấy, còn nở nụ cười: “Hình như đây đúng
là của Giang Sóc.”
“An Vu, cậu mượn sách của ai mà chẳng
được. Sao cậu lại muốn mượn sách từ chỗ Giang Sóc vậy?”
“Cậu và Giang Sóc sẽ không thật sự…”
Trình Du Ninh càng nghi ngờ, dò hỏi.
“Trước đó, tớ đã nhắc nhở với cậu là
phải tránh xa cậu ta ra. Nếu cậu lại gần với cậu ta thì cậu sẽ dễ gặp chuyện
không may. Còn có người bạn cùng bàn của cậu ta là Trình Bạch Hủy nữa.”
An Vu giải thích: “Tớ mượn sách của anh
trai hàng xóm nhưng tớ lại không biết là họ có quen biết nhau. Tớ chỉ tình cờ
phát hiện ra.”
Chu Noãn Xu ra hiệu như hiểu ra, gương
mặt xuất hiện hàm ý: “Cho nên cái này chính là nghiệt duyên.”
An Vu bị ánh mắt nhìn chằm chằm, như
xem kịch của cô ấy làm cho sợ hãi.
“Được rồi, giúp tớ trả lại cuốn sách
cho cậu ấy. Còn cuốn sách lịch sử bị dơ này, khi nào tớ có sách mới thì tớ mới
trả lại cho cậu ấy.”
An Vu suy nghĩ một lát, lại lấy đồng hồ
ra nói: “Còn có cái đồng hồ này.”
Sắc mặt của Chu Noãn Xu trầm xuống,
hỏi: “Chiếc đồng hồ này không phải là của Giang Sóc sao?”
“Ừ.” An Vu gật đầu, nói: “Đồng hồ trong
phòng thi bị hư. Cậu ấy cho tớ mượn, nhưng sau đó tớ lại không có cơ hội trả
lại.”
“Cậu ta thậm chí còn tháo chiếc đồng hồ
này ra cho cậu mượn.”
Chu Noãn Xu vòng hai tay quanh ngực:
“Sự việc còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của tớ. Thất bại rồi.”
“Tớ sẽ thay cậu mang sách trả lại cho
cậu ta. Đồng hồ đẹp mắt này thì cậu phải tự mình trả nó. Cái này quá đắt, tớ
không thể gánh đổi.”
An Vu gật đầu nói được.
Lớp A12 bắt đầu ồn ào. Chỗ ngồi của
Tống Kỳ Thành và Trình Bạch Hủy đông nghịt người, mọi người tranh nhau hỏi đáp
án.
“Tớ nghe nói bài thi ngày hôm qua đã
được chấm xong, Bây giờ nó đang được thống kê trên máy tính.”
“Cậu phải tin tưởng vào tốc độ chấm bài
thi của trường chúng ta. Đêm nay chắc là sẽ biết được xếp hạng.”
“Lần trước, tớ rớt khỏi top 100 nên bị
mắng tận hai tiết. Nếu lần này mà không tiến bộ thì tớ sẽ xong đời.”
“Tớ rất sợ môn toán nhưng lần này, tớ
không ra được đáp án cho hai câu hỏi lớn đằng sau đề. Tớ càng xong đời hơn các
cậu đó.”
“Tớ thi xong môn toán liền muốn khóc.
Cô Tống sẽ mắng tớ chết.”
“...”
Trong lớp rất ăn ý chia làm hai nhóm.
Nhóm xã hội thì hỏi đáp án ở chỗ Trình Bạch Hủy, còn nhóm tự nhiên thì sẽ hỏi
Tống Kỳ Thành. Ngữ văn và tiếng Anh của Trình Bạch Hủy luôn đứng số một trong
lớp, mà môn tự nhiên của Tống Kỳ Thành cũng không tệ. Trong quá trình trao đổi
đáp án, mọi người mới phát hiện có rất nhiều lựa chọn không giống bọn họ. Tất
cả mọi người đều cảm thấy cực kỳ mất mát.
An Vu trở về vị trí thu dọn cặp sách.
Mọi người thấy cô trở về, có một cô gái
liền hỏi cô: “An Vu, thi thế nào?”
An Vu mang cặp sách lên lưng, cười nói:
“Cũng được.”
Cô ra khỏi lớp bằng cửa sau.
Chỉ chốc lát sau, cô gái đứng bên cạnh
Trình Bạch Hủy liền cười nhạo nói: “Cô ta thật sự rất là tự tin.”
Sắc mặt của Trình Bạch Hủy không thay
đổi. Cô ta nhìn theo bóng lưng của An Vu, còn đang suy nghĩ chuyện Giang Sóc
cho cô mượn đồng hồ.
Cô ta gần như không thể tiếp nhận sự
thật này. Cuối cùng thì cô có gì hơn cô ta, tính cách cũng ngây thơ, không biết
lấy lòng người khác, thành tích lại kém.
Giang Sóc bị ngã gãy chân, đầu óc cũng
bị vỡ?
“A. Mọi người nói xem lần này, cậu ta
có thể thi vào top 10 của lớp không?”
“Top 10? Sao lại nhanh như vậy? Không
phải cô Tống nói thành tích của cậu ta không được tốt à?”
“Muốn vào top 10 của khu thực nghiệm
thì phải chiến đấu rất kịch liệt. Sao có thể dễ dàng vào được.”
Một cô gái yếu đuối nói: “Tớ cũng không
biết nhưng cậu ấy đã học tập rất chăm chỉ.”
“Ừ. Hơn nữa, lần trước thi môn Ngữ văn
với tiếng Anh còn đứng nhất.”
Các chàng trai bên kia cũng bắt đầu nói:
“Đúng vậy. Tớ thấy trình độ tiếng Anh của cậu ấy rất tốt, nói năng lưu loát.
Cậu ấy còn ghi nhớ những câu hình học mà tớ còn chưa học thuộc.”
“Hình như cô Tống chỉ thích đo thành
tích môn toán của cô ấy. Còn thành tích của các môn khác cũng không quan tâm.”
“Tớ cảm thấy cậu ấy rất tốt, dáng vẻ
cũng xinh đẹp. Ha ha.”
“Cậu nói xem, Tống Kỳ Thành. Không phải
cậu chơi rất thân với người đó?”
Tống Kỳ Thành cúi đầu, dừng một chút
mới nói: “Thật ra cậu ấy rất lợi hại.”
“Đúng vậy. Không chừng thật sự có thể
thi vào top 10 của lớp.”
Trình Bạch Hủy nghe xong liền cười
lạnh. Cô ta giơ điện thoại lên, mở diễn đàn ra đọc.
“Nếu các cậu đã quan tâm đến vấn đề
này. Hay là chúng ta mở một bài đặt cược đi, đánh cược cậu ta có thể vào top 10
của lớp không.”
Bài đăng đặt cược là phần náo nhiệt
nhất trên diễn đàn nặc danh của trường nên vừa mới mở bài đăng đặt cược, chuyện
này đã làm cho cả trường đều biết.
Trường Trung học số 8 Đại An có nhiều
con cái nhà giàu vào học, bình thường cũng thích chơi loại trò chơi này nhất.
Số lượng người chơi trò đặt cược cũng
không nhỏ. Nếu họ thắng, cảm giác kích thích kia thật sự bùng lên.
Học sinh của gia đình không có điều
kiện không có tiền chơi cũng thích xem kịch. Đôi khi họ sẽ vô thức đặt một vài
đồng tiền lẻ. Đợi đến khi công bố đáp án, bầu không khí sẽ đạt đến đỉnh điểm.
Bài đăng đặt cược không dễ dàng mở. Bài
đăng đặt cược trước đó vẫn là: “Phần còn lại của chân tay đã bị cụt của Giang
Sóc được gắn chất liệu gì.”
Đáng tiếc là đáp án này không được công
bố. Vì thế, cuộc đặt cược vẫn còn giữ ở đó.
Bây giờ đã vào mùa thu, anh vẫn lộ chân
mình ra vào mùa hè. Huống chi là thời tiết đang dần chuyển lạnh.
Dần dần, mọi người cũng không còn kỳ
vọng vào việc vạch trần bí ẩn, sức nóng của bài viết cũng giảm xuống.
Trình Bạch Hủy nói mở là mở.
Bài đăng này đã treo biểu tượng
"nóng" trong vòng hai phút.
Mười phút sau, gần như tất cả học sinh
và giáo viên của trường Đại An số 8 đều biết chuyện này. Tất cả mọi người đều
đang chờ xem chuyện mất mặt của cô.
An Vu không về nhà sau khi rời khỏi lớp
học.
Cô đi vòng, leo lên cầu thang lên tầng
cao nhất. Sau đó, cô đi qua hành lang của giá vẽ.
Cánh cửa của sân thượng đóng lại, bức
tường tâm sự này ẩn náu trong bóng tối.
Trên nóc cầu thang có một cửa sổ trời
thủy tinh màu lam, ánh sáng từ bên ngoài xuyên qua. Ánh sáng màu xanh biếc
xuyên qua khói bụi chiếu vào một chữ điền trên tường.
Ánh sáng rất yếu nhưng lại là ánh sáng
nhạt duy nhất trong căn phòng tối tăm.
An Vu tựa vào tường, chăm chú nhìn ánh
sáng này.
Cô đứng thật lâu. Sau đó cô mới leo
từng bước lên lầu, mò mẫm bức tường, đi rất chậm.
Tuy rằng mơ hồ nhưng ánh sáng mờ nhạt
vẫn loáng thoáng chiếu ra một ít chữ. Nó đều là tiếng kêu rên trong không khí
yên tĩnh.
Vài phút sau, An Vu đứng trên đỉnh bậc
thang. Cô thở ra, sau đó mới dùng sức đẩy cửa ra.
Mặt trời ấm áp đang nhô lên, rời khỏi
đám mây đen.
Sau cơn mưa lớn, bầu trời dựng lên hai
cây cầu cầu vồng, treo trên đỉnh đầu của cô. Nó giống như cô vừa vươn một bàn
tay ra là có thể chạm vào nó.
Ánh sáng mạnh mẽ tràn vào, mái tóc của
cô lấp lánh ánh sáng vàng.
Bụi bặm biến mất, tiêu tán như chưa
từng xuất hiện. Hành lang âm u kia vào giờ phút này sáng bừng rực rỡ.
An Vu ngây người trước bức tường tâm sự
kia thật lâu.
Cuối cùng, cô đi xuống cầu thang với
chiếc cặp.
Gần như các học sinh đã rời khỏi các
tòa nhà sau khi kỳ thi kết thúc.
An Vu đi về phía tòa nhà hành chính.
Dọc theo đường đi, cô cố gắng tìm được văn phòng tuyển sinh trong trí nhớ.
Văn phòng im lặng, chỉ có một giáo viên
nam.
Người này rất quen thuộc. Thì ra là
giáo viên giúp An Vu xử lý nhập học.
Ông ấy đứng sau bàn làm việc, sửa sang
lại tài liệu. Trên bàn đặt một chiếc túi đựng máy tính màu đen, chuẩn bị tan
tầm.
An Vu nắm chặt đai cặp sách, gõ cửa.
“Mời vào.”
Thầy giáo ngẩng đầu, nhận ra An Vu:
“Bạn học, ra là em. Có việc gì không?” “Thầy ơi, em có một vài chuyện muốn làm
phiền thầy.” “Cô Tống của các em nói như vậy, tương
đối cố chấp và khó làm. Điều này thực sự cũng có liên quan đến chính sách khen
thưởng của trường chúng ta, cụ thể thì thầy không thể nói nhiều. Dù sao, ngay cả thầy cũng thấy tương đối khó
khăn nhưng nếu em làm bài tốt thì không có vấn đề gì.”
Ông ấy tiếp tục nói: “Không thể vào lớp
A12 cũng không sao. Chúng ta có tận sáu lớp thực nghiệm, miễn là em vào được
top 100. Ngoại trừ lớp A12 của tòa nhà thực nghiệm, các giáo viên khác sẽ vội
vàng nhận em vào.”
Cô bé lớn lên ngoan ngoãn hiểu chuyện,
giáo viên nam rất thích cô.
Ông ấy nhận ra sau kỳ thi hàng tháng,
cô cảm thấy rất khẩn trương. Ông ấy thân thiết an ủi nói: “Cho nên em cứ yên
tâm, giao cho thầy.”
“Cám ơn thầy.” An Vu chớp mắt, nhìn ông
ấy nói: “Thế nhưng em muốn nhập học lớp khác.”
“Không có lòng tin như vậy. Chúng ta
chờ ra thành tích rồi mới nói sau, lỡ như có thể vào được thì sao?”
“Thưa thầy, không phải thế.”
An Vu gật đầu, đi đến vị trí bên cạnh bàn làm việc của giáo viên nam.
“Là bởi vì thi đúng không?” Ông ấy thở dài nói: “Áp lực lớn đúng không? Thầy
cũng nghe nói, cô Tống của các em ra điều kiện nhập học rất hà khắc cho em. Tôi
còn tính sơ qua, top 10 của lớp A12 rất là khó khăn.”