Tô Thiên Tầm đi xuống lầu, cô cố gắng
im lặng hết sức để tránh khỏi sự theo dõi của CCTV.
Dạo này mọi người trong nhà đều hỏi cô
khi nào mới rước được Khiêm Chuẩn đây.
Cô cũng muốn chứ, nhưng người ta còn
chẳng thèm để ý đến thì làm gì còn cách nào khác.
Cũng may tất cả mọi người đều đã về
phòng của mình hết rồi cho nên cô cũng trốn đi rất thuận lợi.
Tô Thiên Tầm lặng lẽ leo lên xe rồi lái
ra khỏi cửa.
Trước tiên thím Tô nghe được động tĩnh
rồi sau đó mới ra hỏi xem có chuyện gì xảy ra.
Đúng lúc thấy bà Tô bước đến: “Mẹ,
Thiên Tầm đi ra ngoài sao?”
Bà Tô nhìn ra bên ngoài cánh cổng sắt
trời tối đen như mực mà nghi hoặc hỏi: “Hình như thế, đã muộn như thế này rồi
sao còn ra ngoài làm gì không biết chứ.”
Thím Tô nhíu mày: “Mẹ có muốn con gọi
điện cho nó không, con gái một thân một mình ra ngoài muộn như vậy con thật sự
không an tâm.”
Bỗng nhiên bà Tô nhớ đến điều gì đó bèn
cười nói: “Ta nghĩ chắc là nó đi tìm Khiêm Chuẩn rồi.”
“Hai đứa nhỏ này, cứ ba ngày lại cãi
nhau, không biết đến bao giờ mới có thể yên ổn được đây?”
Thím Tô vẫn không yên tâm, rốt cuộc bà
vẫn gọi điện cho Tô Thiên Tầm.
Thấy cô nói là đi tìm Khiêm Chuẩn bà
mới yên tâm được chút.
Đúng là Tô Thiên Tầm đi tìm Khiêm
Chuẩn, nhưng có thấy người hay không thì cô không chắc.
Cô lái xe như bay trên đường, một lát
sau đã đến nhà họ Khiêm.
Bảo vệ nhà họ Khiêm sớm đã coi xe của
cô như là một thiết bị an toàn có thể ra vào bất cứ lúc nào rồi. Cho nên cô vừa
đến cổng, cửa lớn đã mở ra.
Tô Thiên Tầm lại không có ý định đi
vào.
Cô tìm một chỗ thích hợp để đỗ xe rồi
hạ cửa xe nhìn vào trong sân.
Trừ phi là Khiêm Chuẩn đến đón, n� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.