Sở Diệu xoa nhẹ mặt, ngồi dậy: [Rừng nhiệt đới sẽ tiêu hao
năng lượng, hết năng lượng thì đến giá cắm nến bên cạnh để bổ sung, nấm cũng có
thể.]
Bên kia Vân Khuynh trả lời lại trong giây lát: 【Tối quá, tôi
không biết ở đâu, rơi người vàng nhỏ thì phải làm sao?】
Vân Khuynh rất buồn rầu, cô chỉ muốn tự chơi một mình một
xíu, kết quả vất vả lắm mới tìm được hai mươi mấy người vàng nhỏ, thì rơi ngay
ba cái, cảnh tượng người vàng nhỏ rơi xuống như là một phen kiếm đâm, thật đúng
là hình tượng, giống như đâm một dao vào tim cô vậy.
Sở Diệu dở khóc dở cười, xoa xoa khoé miệng: 【Vậy cậu về ngộ
cảnh, bổ sung năng lượng rồi lại quay lại, rơi sẽ rơi rụng ở các nơi, không
biết nơi nào.】
Vân Khuynh cắn môi: 【Cũng được.】
Xem ra cô lại phải tìm từng cái rồi.
Trò chơi này khó quá, Vân Khuynh bứt tóc một hồi, suy nghĩ
một lát, cô quyết định mở một cái sân luyện, luyện tập kĩ thuật trước một chút.
Vân Khuynh vẫn luôn là tính cách không chịu thua, càng khó
khăn nhiều cô càng thích khiêu chiến, còn không phải chỉ là một trò chơi thôi
sao, sao có thể làm khó được cô.
Sau đó Vân Khuynh không gửi tin nhắn nữa, Sở Diệu đợi một
lúc, bỏ điện thoại sang một bên đi rửa mặt, rửa mặt xong có người tới gõ cửa.
“Anh, ăn sáng thôi.” Sở Huyền đầu đinh nhỏ mới học lớp năm
mặc quần yếm màu xanh lá cây ngửa đầu nhìn anh, trong tay còn cầm một cái bánh
bao.
“Ừm, em ăn xong thì đi làm bài tập đi.” Sở Diệu gội sạch
đầu, sợi tóc còn nhỏ nước.
“Em không biết viết, anh trai dạy em đi.” Sở Huyền chớp chớp
mắt: “Anh ơi, khi nào thì mẹ về ạ? Em nhớ mẹ.”
Sở Diệu mím môi, ngồi xổm xuống nắm lấy vai cậu: “Mẹ đang đi
công tác, không về nhanh như vậy được, em nhớ mẹ thì có thể gọi video cho mẹ.”
Đại nghiệp của nhà họ Sở lớn, bố là chủ tịch niêm yết của
công ty, mẹ cũng là nữ cường, diễn viên vũ đạo chuyên nghiệp, bay đến khắp cả
thế giới, hai vợ chồng đều một tháng khó về nhà một lần.
Sở Diệu là nhờ bảo mẫu với người giúp việc chăm sóc mà lớn
lên, Sở Huyền thật ra may mắn hơn so với anh, ít ra còn có anh chăm sóc.
Sở Huyền có chút không vui, dẩu miệng: “Nhưng gọi video
không thấy mẹ.”
“Anh cũng không thấy được, Tiểu Huyền đã là nam tử hán nhỏ
rồi, quấn lấy mẹ làm cái gì? Bảo em luyện tập đánh đàn em đã luyện xong chưa?”
Sở Diệu đối mặt với em trai 6 tuổi này, khó dịu dàng được.
Nói Tiểu Huyền được anh nuôi dạy lớn lên cũng không ngoa,
tình cảm không bình thường.
“Em đi luyện tập ngay đây, anh đừng buồn, mẹ sẽ về nhanh
thôi.” Sở Huyền vỗ bả vai của Sở Diệu y hệt, lại trấn an Sở Diệu giống như một
người lớn nhỏ vậy.
“Được, đi đi.”
Sở Diệu nhìn Sở Huyền lộc cộc xuống lầu, từng bước từng dấu
chân, anh đã lớn từng này rồi, nào còn để ý bố mẹ có về nhà hay không, lúc cần
ở nhà thì không ở, bây giờ cũng không c� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).