Trả lời xong, Vân Khuynh mới tỉnh táo lại, làm sao anh biết
được tên lúc trước của cô là Lâm Khuynh, quay đầu lai nhìn anh, vẻ mặt không
thể tưởng tượng nổi, lúc ở phố cổ, hình như vẫn chưa từng nói tên mà.
Sở Diệu nhíu mày, vậy mà lại thật sự là cô, phản ứng theo
bản năng không lừa được người.
Cho nên chính là cô đã đổi tên.
Uổng công trước đây anh nghĩ rằng cô đang học cấp hai, Sở
Diệu cảm thấy rằng khuôn mặt của mình con mẹ nó thật là rất đau.
“Sở Diệu, vừa rồi cậu gọi tôi là cái gì?” Vân Khuynh còn cho
rằng mình nghe lầm rồi.
“Xe đến rồi.” Sở Diệu hếch cằm, không đáp lời cô mà đi thẳng
về phía trước.
Vân Khuynh xoa xoa đầu, chẳng lẽ là cô nghe lầm rồi?
“Đi theo đi.”
“Ò, tới đây.” Vân Khuynh hít sâu một hơi, đối mặt với Sở
Diệu sao có thể luôn ngốc như vậy, trước đây không có như vậy mà nhỉ.
Sau khi lên xe, Vân Khuynh vẫn cảm thấy kỳ lạ, do dự một lúc
mới nói chuyện.
“Sở Diệu, trước khi gặp ở phố cổ, có phải chúng ta từng gặp
nhau không?” Mùi bạc hà quen thuộc kia, Vân Khuynh cảm thấy đúng, nhưng lại
không dám chắc.
“Cậu nghĩ thế nào?” Sở Diệu liếc nhìn cô, thật sự rất ngốc,
còn ngốc hơn cả cây nấm.
“...” Vân Khuynh phát hiện ra rằng Sở Diệu rất thích vứt vấn
đề cho người khác, tự nắm giữ quyền chủ động, thực sự rất khôn ngoan.
Vân Khuynh bĩu môi không trả lời, quen biết hay không cũng
không quan trọng, dù sao hiện tại cũng đã quen biết rồi.
Sau đó, Sở Diệu dựa vào ghế ngủ thiếp đi, Vân Khuynh cúi đầu
nghịch điện thoại di động, suốt đường đi đều im lặng, nhưng cũng không có gì
xấu hổ, cô cũng đã quen với việc ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).