"Vợ, em giận à?" Sở Diệu đi
theo sau lưng Vân Khuynh, liếc nhìn lại bộ quần áo mới bị ném vào thùng rác,
tim muốn chảy máu!
Đây là mấy món quà anh cảm thấy đẹp,
quá lãng phí rồi.
“Tối nay anh ngủ trong phòng làm việc.”
Vân Khuynh lạnh mặt nói, anh quả nhiên có tài, mua chuộc được sau lưng cô.
May mà sáng sớm cô còn cảm thấy anh có
chút tự giác, nhưng cuối cùng tự giác cái rắm ý!
“Nhưng trong phòng làm việc không có
giường.”
“Yên tâm, em sẽ kê cho anh.”
“Ngủ trên sàn sẽ sinh ra bệnh thấp
khớp, không tốt cho sức khỏe.”
"Anh nói rất đúng, hiện tại em đi
ra ngoài mua một cái giường, một buổi chiều là đã có thể mua xong rồi."
Vân Khuynh nói xong liền chuẩn bị đi ra cửa.
“A, vợ, anh biết sai rồi…” Sở Diệu kéo
cánh tay Vân Khuynh, có chút tủi thân: “Nhưng bộ quần áo này thật sự rất đẹp,
em xem, đã mua về hết rồi, em vứt đi thì thật lãng phí."
"Đúng vậy, anh cũng biết lãng phí.
Em cảm thấy anh ở chỗ này lãng phí nước miếng của em, anh đi ra ngoài đi, đừng
có quay về."
"Anh không đi, em không thể đuổi
anh ra ngoài, cái này là trái pháp luật." Sở Diệu tất nhiên là không chịu,
ra ngoài rồi thì có thể trở về sao?
"Vậy chúng ta đi cục cảnh sát xem
cục cảnh sát có chịu hay không." Sở Diệu ngồi xuống đất, khéo léo ôm
lấy đùi Vân Khuynh, dù sao có lần một thì có lần hai, ôm đùi vợ cũng không biết
xấu hổ.
“Đứng lên cho em.” Vân Khuynh
thật sự bị anh chọc cười, làm sao lại có người như vậy?
Bề ngoài anh có vẻ uy nghiêm, mặc âu
phục, đi giày da, như thể đã là người đứng đầu tậ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.