Đêm vắng.

   

Trăng treo cao ngoài cửa sổ, trong nhà khô nóng.

   

Sở Diệu cởi trần ra khỏi phòng, rót cho cô một cốc nước, tìm ống hút.

   

Nước ấm được đưa đến bên miệng Vân Khuynh: “Bảo bối, uống chút nước đi.”

   

Vân Khuynh rất mệt mỏi, khẽ mở mắt ra, có thể nhìn thấy khóe mắt cô đỏ hoe.

   

Khóc thật lâu khi anh đi vào.

   

Cắn ống hút, nhắm mắt uống nước.

Muốn chửi bậy, nhưng lại không có sức lực, Vân Khuynh cũng không biết phải mệt mỏi như vậy, cô mệt đến căn bản không muốn động, cho nên cô muốn ngủ được ba ngày ba đêm.

   

Nếu được cho cô lựa chọn khác, cô nhất định sẽ không đồng ý với Sở Diệu!

   

Uống mấy ngụm nước xong, cô gục đầu ngủ, không muốn nói gì.

   

Ngược lại, tinh thần Sở Diệu tốt hơn rất nhiều, sắc mặt rạng rỡ.

   

E rằng hai mươi năm qua chưa từng vui vẻ như vậy.

   

Hóa ra đây là cảm giác lên mây xuống mưa với người phụ nữ mình yêu.

   

Hơn nữa anh có thể coi là người đàn ông cuối cùng trong đám huynh đệ này nếm trải mùi vị của tình yêu, tuy trước đó anh đã cười nhạo Hứa Trí nhưng Hứa Trí và Thẩm Diệu lại thuận buồm xuôi gió hơn rất nhiều, Nghiêm Lưu cũng đã có bạn gái để nói chuyện yêu đương rồi.

Hiện tại đều đã bàn tới chuyện cưới hỏi.

Sở Diệu đặt vòi sen xuống, quỳ ở trên giường: "Vợ, mau dậy tắm rửa đi, nếu không sẽ khó chịu."

"Đừng đụng vào em" Vân Khuynh nhắm mắt lại mà tát một cái, nếu không phải Sở Diệu trốn nhanh thì đã sau cuộc vui liền ăn một bàn tay rồi.

   

“Vậy em ngủ đi, anh tắm cho em.” Sở Diệu xoa xoa mặt, không dám kêu ca, cô xác thực rất mệt.

   

Vừa rồi khóc đến mức anh cảm thấy đau lòng, nhưng đêm đầu khó tránh khỏi có chút khó chịu, cô sợ đau nên hét lên, anh cũng không kìm được nữa, đêm nay suýt chút nữa anh đã trở thành "Ninja rùa đột biến thiếu niên".

   

Nhưng sau đó thì đỡ hơn, anh cũng chú ý làm cho cô vui chứ không chỉ quan tâm đến bản thân mình, nói chung là một đêm ngon giấc.

   

Vân Khuynh không muốn động, nhưng lại không có sức lực phản bác Sở Diệu, ngủ như vậy có chút không thoải mái, liền mặc kệ anh, chuyện này làm xong rồi, cũng không cần làm điều gì kỳ quặc khác…

   

Vân Khuynh cũng không nhớ rõ mình ngủ lúc nào, ngày hôm sau bị Sở Diệu đánh thức.

   

"Vợ à, dậy đi, buổi sáng có phải lên lớp không, nếu lên lớp thì phải dậy." Sở Diệu tự nhiên cảm thấy có lỗi với sự mệt mỏi của cô, nhưng hôm nay là lớp học sau đại học đầu tiên của cô, nếu anh không kêu cô thức dậy, lúc sau cô có thể tức giận mất.

   

“Mấy giờ rồi?” Vân Khuynh co rúc trong chăn, ngay cả mắt cũng không mở ra được.

   

"Chín giờ, em dậy ăn sáng, anh đưa em vào lớp." Giọng Sở Diệu mềm mại, tuy rằng bình thường anh rất không biết xấu hổ, nhưng

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play