Bên ngoài điện vườn Hòa Bình, Thời An đi theo bên cạnh Mục Trì Thanh và đi vòng trở về con đường chính. Sau khi nhìn thấy đình hóng gió, bả vai nhỏ của nàng thả lỏng xuống nhẹ đến mức không thể phát hiện ra được.

Mục Trì Thanh im lặng không tiếng động lướt mắt nhìn qua, hàng mi dài rũ xuống. An An vẫn là bị dọa sợ rồi, chỉ là không muốn biểu hiện ra bên ngoài ở trước mặt hắn mà thôi.

Hắn hắng giọng, sau khi Thời An nhìn qua thì khóe mắt hơi cong lên, cong thành một độ cung đẹp, hỏi: “An An không tò mò là tại sao ta phát hiện ra nàng ở sau tấm bình phong sao?”

Thời An bị hắn hỏi như vậy, suy nghĩ bị gián đoạn, nàng quên đi chuyện xảy ra lúc nãy, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Là lúc ta không cẩn thận di chuyển một chút sao?”

Mục Trì Thanh lắc đầu mỉm cười: “Ở trước lúc đó nữa, ta đã biết nàng ở sau tấm bình phong.”

Biểu cảm của Thời An hơi ngưng động, nàng che giấu rất khá. Sau khi Mục Trì Thanh bước vào còn cố ý thở nhỏ lại, thậm chí khi đối phương đến gần tấm bình phong thì nàng đã nín thở.

Trong đôi mắt hạnh của nàng mang theo vẻ khó hiểu, hỏi: “Bởi vì là do ánh đèn chiếu ra sao?”

Tấm bình phong kia rất lớn, nàng che đậy vô cùng kín, ngay cả giày cũng không hề lộ ra ngoài. Ngoại trừ khi nàng không chú ý, ánh đèn đong đưa làm bại lộ vị trí của nàng.

Mục Trì Thanh phủ nhận lần nữa: “Không phải.”

Thời An nhíu mày: “Vậy là cách tấm bình phong cũng nhìn thấy được sao?”

Tấm bình phong kia được làm bằng gỗ, cũng không xuyên thấu, nhưng ai biết ở một mặt khác có thể nhìn xuyên thấu qua được không?

Lúc này nàng đã quên, nếu ở một bên khác có thể nhìn thấy vậy thì sau đó có nhiều người tiến vào như vậy tại sao không có một chút phản ứng nào vậy.

Mục Trì Thanh lại lắc đầu: “Không phải.”

Thời An cắn cánh môi, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được nàng không kiên nhẫn nói: “Không đoán nữa.”

Nói là không đoán nhưng lông mày hơi nhăn lại vẫn lộ ra chuyện nàng còn đang suy nghĩ đáp án kia. Một chút cảm xúc căng thẳng không thể phát hiện ra lúc trước hoàn toàn biến mất không thấy.

Mục Trì Thanh mở miệng nói trước khi nàng xấu hổ buồn bực: “Ngay từ đầu thì ta đã biết nàng đang ở chỗ đó.”

Hắn nhìn về phía Thời An, nhìn thẳng đôi mắt hơi lộ vẻ khó hiểu của đối phương, nói: “Không cần có bằng chứng gì, cũng không có lý do gì, cũng chỉ là biết vậy thôi.”

Giống như những năm sinh nhật lúc trước, mặc dù An An không hiện thân nhưng hắn cũng vĩnh viễn có thể nhận ra An An tới trước tiên. Vô cùng chính xác, không cần đi chứng minh bất cứ thứ gì và cũng chỉ là trực giác đơn thuần.

Cho nên, hắn vĩnh viễn sẽ không nhận sai người. Cho dù An An thay đổi bộ dáng khác, cho dù dùng loại bộ dáng nào xuất hiện trước mặt hắn thì hắn đều có thể liếc mắt một cái thì có thể nhận ra được.

Không, mặc dù nhìn không thấy, hắn cũng có thể cảm nhận được.

Mục Trì Thanh mỉm cười nhẹ nhàng, thầm nghĩ, đây chắc là đặc quyền duy nhất thần linh ban cho người dẫn đường. Chỉ là bản thân thần linh cũng không nhận ra được. ........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play