Giang Chiết Liễu bị hắn
ôm vào xe ngựa.
Đừng nói Trương Thận
Hành không rõ chân tướng, ngay cả Thường Càn biết rõ quan hệ của hai người
nhìn cũng phải choáng váng.
Rắn nhỏ nhìn chằm
chằm máu nhuộm trên chiếc áo mỏng của Giang Chiết Liễu, nhìn mu bàn tay trắng
nõn bị đâm chảy máu, cậu cảm thấy nắm đấm của mình muốn cứng rắn, nếu
không phải cậu đánh không lại tiểu thúc thúc, thì suýt chút nữa cậu
đã mở miệng chất vấn hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng rắn nhỏ dưới mũ
ma không thể không cúi đầu. Tiểu Thường Càn hít sâu một hơi, buông rèm xe
xuống, cậu nghe được tiếng Giang Chiết Liễu chỉ đường.
May mắn
thay, giọng của y nghe có vẻ không yếu. Thường Càn xoay
người, nắm chặt dây cương.
Ngựa ma hí vang một
tiếng, bình ổn nhanh chóng rời khỏi điểm xuất phát.
Tiếng móng guốc
vang lên từng trận, giọt mưa xuyên qua rừng đập vào tán lá. Văn Nhân Dạ
ngồi bên cạnh Giang Chiết Liễu, mày kiếm nhíu chặt, cúi đầu bôi
thuốc cho y.
Trên xe ngựa chuẩn bị
đầy đủ các loại linh đan diệu dược, là Y Thánh các hạ đã chuẩn bị trước khi đi,
dù sai Y Thánh các hạ trị cho hai người này nhiều năm như vậy cũng trị ra tình
cảm, đồ tặng cũng rất tốt, một phần còn vì thay tiểu người câm
báo đáp Văn Nhân Dạ.
Thuốc mỡ lạnh lẽo trên
ngón tay Văn Nhân Dạ chạm vào vết thương ở cổ y, từ từ bôi đều. Có lẽ
chỉ qua vài hơi thở, vết cắn sâu đã khép lại rất nhiều bằng tốc
độ mắt thường có thể thấy.
Giang Chiết
Liễu bị hắn ôm trong lòng không nhúc nhích được.
Vẻ mặt của Văn Nhân Dạ
vô cùng nghiêm túc, hắn có một chút thấp thỏm, coi chuyện này như một
chuyện rất quan trọng, chờ tất cả vết thương được bôi thuốc gần như khép lại,
hắn mới thấp giọng nói: “Khi đó ta... Có phải rất đáng sợ không?”
Đáng sợ? Giang
Chiết Liễu chăm chú nhìn hắn, suy tư nói: “Cũng không có, chỉ là có
chút giống...”
“Giống?”
“Giống như một con
sói.”
Giang Chiết Liễu nhìn
vào mắt hắn, khách quan đánh giá: “Cực kỳ đói, đói đến phát điên,
không nghĩ gì cả mà chỉ muốn ăn ta.”
Văn Nhân Dạ tự giác
đuối lý, cúi đầu nắm lấy cổ tay y, còn chính mình thì ở đó rầu rĩ không vui.
“Nhưng ta vẫn muốn
biết,” Giang Chiết Liễu hỏi hắn: “Làm sao mà ngươi tỉnh táo lại
được?”
Y không cảm thấy
sự an ủi lúc đó của mình có tác dụng lớn như vậy, y luôn cảm giác còn có nhân
tố khác, chỉ là nhân tố này y không cách nào nắm bắt được, nhất thời không thể
lĩnh hội.
“Không có ký ức.”
Văn Nhân Dạ nói: “Ta không biết ta đã làm những gì.”
Có vẻ như xuất phát
từ trạng thái không có ý thức.
Nếu không nói chuyện
cũng không khó khăn như vậy.
Giang Chiết Liễu bị hắn
ôm, cảm xúc của đối phương kể từ sau khi ma thể tiêu trừ rất sa sút,
cho tới bây giờ cũng không thể hòa hoãn được.
Y giơ tay vuốt ve
mái tóc của TIểu Ma Vương, vuốt ve hai chiếc sừng máu nóng bỏng của đối phương,
nói: “Đưa ngươi tới nơi này... Là ta suy nghĩ không chu đáo, cho
nên mới tạo thành cục diện nguy hiểm như vậy.”
Văn Nhân Dạ
nói: “... Không trách ngươi.”
“Ta biết ngươi sẽ không
đổ lỗi cho ta.” Giang Chiết Liễu mỉm cười trêu ghẹo: “Nhưng lần sau có thể
nhẹ nhàng chút được không, ngươi cắn ta đau quá.”
Đầu ngón tay của Văn
Nhân Dạ như có như không chạm vào mép vết thương: “Thì ra còn có lần
sau sao?”
Hả? Lời này nghe
thế nào cũng thấy có chút kỳ lạ.
Giang Chiết Liễu đè lại
móng vuốt của hắn, vốn y định nói với hắn gì đó, nhưng không biết vì sao,
y vừa chạm phải đối phương đã cảm thấy rất buồn ngủ, trước mắt bị người này ôm
vào trong lòng lâu như vậy, y thật sự rất mệt mỏi, nói chuyện có chút rối loạn,
cho nên y đành từ bỏ việc sắp xếp suy nghĩ của mình mà dựa vào trong lòng y,
thấp giọng nói: “Còn lâu mới đến Lan Nhược Tự, ngươi để ta ngủ một
lát.”
Văn Nhân Dạ nghe ra sự
mệt mỏi trong lời của y.
Vừa đến lúc đối
phương buồn ngủ, Tiểu Ma Vương sẽ vô cùng lo lắng, điều này làm cho hắn không
thể kiềm chế được mà nhớ tới khoảng thời gian đối phương ngủ không tỉnh, tinh
thần hắn căng thẳng đáp một câu: “Được.”
Bây giờ đang ở
nhân gian, bên ngoài xe ngựa có tiếng người mơ hồ, không khí ồn ào của
hồng trần đập vào mặt.
Mưa rơi làm ướt phiến
đá, khói bếp tản ra giữa không trung, bánh xe lăn bánh về phía trước.
Giang Chiết
Liễu nằm sấp trong ngực hắn, dường như cơn buồn ngủ này chỉ phát tác khi
ở trên người hắn, khi ở bên cạnh Văn Nhân Dạ cơn buồn ngủ của y đến rất
mãnh liệt mà nhanh chóng.
Văn Nhân Dạ cúi đầu
nhìn y không chớp mắt.
Đối phương dương như có
chút mệt mỏi, giữa hai hàng lông mày có vẻ mệt mỏi. Hàng mi dài mảnh trắng như
tuyết buông xuống. Hắn nhìn nhìn có chút không kiềm chế được đưa tay chạm
vào bờ mi của đối phương.
Lạnh lạnh, khi lướt qua
ngón tay hơi ngứa.
Câu lấy khiến lòng hắn
cũng ngứa ngáy theo.
Văn Nhân Dạ nhìn chằm
chằm y trong chốc lát, trong đầu nhớ tới vài hình ảnh vụn vặt trong mê cảnh,
động tác của hắn hơi dừng lại một chút, sau đó hít sâu một hơi để ổn định lại
tâm thần.
Hắn đưa tay đùa giỡn
với sợi tóc lạnh lẽo trắng như tuyết của đối phương, hắn quấn quanh ngọn
tóc trên ngón tay, ngay khi trạng thái của hắn càng ngày càng thả lỏng, thì cảm
giác kỳ lạ này lại quay trở lại.
Trái tim của Văn
Nhân Dạ nặng ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.