Hộp sọ xinh
đẹp được xếp gọn gàng, trông không giống như hộp sọ quen thuộc của
giống loài nào đó, mà có chút dị chủng, trông tương đối kỳ lạ.
Nhưng hình dáng kỳ lạ
cũng không kỳ lạ bằng điểm mượt mà bóng lưỡng của nó.
Giang Chiết Liễu nhìn
chằm chằm một lát, nhìn tiểu hòa thượng đối diện thần thanh khí
chính, quần áo không nhiễm bụi, hỏi: “Ngươi rất thích món quà
này sao?”
Minh Tịnh
nói: “Mặc kệ Ma giới tặng thứ gì thì bần tăng đều sẽ trân trọng.”
“Nói vậy là.” Giang
Chiết Liễu nói: “Thiền sư không để ý chuyện vặt vãnh.”
“Tiền bối quá khen.”
Minh Tịnh cảm thấy đây là khen ngợi, hắn có chút ngượng
ngùng: “Có thể nhìn thấy tiền bối tỉnh lại, tiểu tăng thật
sự rất vui. Có thể gặp lại tiền bối, cũng làm cho người ta vô cùng
bất ngờ.”
Tuy rằng hắn chuyển
thế, nhưng một đoạn thời gian trước cũng chưa từng mở ra ký ức, hắn đều
thật tâm ý xem Giang Chiết Liễu như tiền bối để đối đãi, mặc dù sau
này cơ duyên phủi đi lớp bụi bặm trong trí nhớ, nhưng hắn vẫn đối xử rất
tôn trọng với Giang Tiên Tôn.
“Nếu không có
sự giúp đỡ của thiền sư, thì tình hình lúc này có lẽ sẽ còn tồi tệ
hơn.” Giang Chiết Liễu thở dài: “Có thể đi đến ngày hôm
nay, cảm ơn ngươi.”
“Chỉ là nhiều người đắc
đạo giúp đỡ mà thôi.” Minh Tịnh nhắc tới mục đích chuyến đi này của
y: “Nhưng ta chưa từng nghĩ tới, Văn Nhân tôn chủ sẽ gặp vấn đề nan
giải như vậy.”
Giang Chiết Liễu im
lặng một lát, sắp xếp ngôn ngữ, tóm tắt lại tình huống một cách ngắn
gọn với Minh Tịnh.
Lan Nhược tự là nơi
phật tu thanh tịnh, có rất nhiều thuật pháp tu tâm, nhưng những
thứ này phần lớn không thích hợp với ma tộc.
Minh Tịnh xoay
phật châu trong tay, trong lòng tự hỏi mấy phương án, sau đó lại lần lượt bỏ
qua. Hắn suy tư rất lâu, sau đó nói: “Hôm nay nghĩ lại, chỉ có thể
dựa vào tiền bối Giang để ổn định tâm tình của tôn chủ, không nên quá mức
chạm đến chỗ tinh thần mẫn cảm của hắn.”
“Mặc dù vậy, nhưng
vẫn là một chuyện tâm phúc họa lớn. Nếu không thể khỏi hẳn, vậy không riêng gì
ta, chỉ sợ các giới sẽ không thấy an tâm... Hơn nữa gần đây hắn không
khống chế được hành động, nếu gặp chuyện ngoài ý muốn thì khó có thể khống
chế.”
Minh Tịnh nhìn vẻ
mặt của y, đột nhiên nói: “Tiền bối thật sự coi Văn Nhân tôn chủ như
đạo lữ?”
Giang Chiết Liễu không
rõ vì sao đối phương lại có câu hỏi này, nhưng vẫn thẳng thắn trả
lời: “Đúng vậy.”
“Đã như vậy, tiểu tăng
cũng nói thẳng.” Minh Tịnh nhìn chăm chú vào y, nói: “Lòng của Văn nhân
thí chủ đã suy yếu, hắn bị Sát Lục Đạo Chủng ảnh hưởng thần trí, nhưng dưới
trời, lại không người nào có thể chấp nhận đạo chủng, chỉ có thể tiêu hao lực
khống chế của mình... Về lâu dài sẽ có một ngày hoàn toàn mất kiểm
soát.”
Giang Chiết Liễu im
lặng không nói.
Đôi mắt của y đen
nhánh, lắng đọng không ánh sáng, ngay cả một tia ánh sáng khúc xạ cũng không
xuyên thấu vào, chỉ có chút áp lực. Tầm mắt bình thản không có gì lạ, giống như
đã biết rõ những lời Minh Tịnh nói.
Nhưng vậy thì sao, y
muốn vãn hồi, y không muốn từ bỏ, giống như Văn Nhân Dạ vĩnh viễn không từ
bỏ y.
Tầm mắt hai
người giao nhau.
Loại yên tĩnh này kéo
dài rất lâu, mãi đến khi trên lan điếu bên cửa sổ đáp xuống một con bạch điệp,
cánh bướm từ từ chuyển động, giãn ra lại khép lại.
Gió thổi qua lá nhỏ làm
phát ra tiếng xào xạc trầm thấp.
“... Tiền bối
Giang.” Minh Tịnh thở dài: “Văn Nhân thí chủ gặp phải tình cảnh khó
khăn bao nhiêu, trong lòng ta và ngươi đều biết rõ. Làm bạn lâu dài trên nhân
thế vốn là ảo mộng không thể cưỡng cầu.”
“Ta lại muốn cưỡng
cầu.”
Giọng của Giang Chiết
Liễu vẫn như thường, trong giọng nói du dương mang theo chút khí
lạnh, âm cuối có chút lạnh lùng.
Y từng cảm thấy không
vướng bận, cảm thấy trời không giả năm, tất cả đều là cưỡng cầu. Nhưng hôm nay
tình cảnh thay đổi, hoàn cảnh thay đổi, thì ra y là người không chịu thua.
Minh Tịnh không
nói nữa, hắn biết mình không có cách nào khuyên giải đ� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.