Ở ngoài cửa là một người thanh niên khoảng hai bốn hai lăm
tuổi. Anh ấy mặc một bộ quần áo lao động có màu xám xịt, nhìn qua thì khá đẹp
trai và điềm đạm: "Xin chào, tôi là hàng xóm ở đối diện cậu, tôi họ
Dịch."
"Xin chào." Giang Tiêu hoàn toàn không có ấn tượng
gì với người này nhưng đối phương đã khách sáo nói vậy thì anh cũng lễ phép gật
đầu hỏi: "Có việc gì sao?"
"Cậu nhóc, trong nhà cậu có cái tua vít đầu lục giác
thế này không?" Đối phương giơ tay lên, cái tua vít trong tay anh ấy nhìn
rất bóng, nó đã bị hỏng một cách thê thảm.
Giang Tiêu im lặng một lúc rồi xoay người lấy một hộp dụng
cụ từ trên ngăn tủ trước cửa ra, chọn một cái giống y hệt đưa cho anh ấy.
"Cảm ơn nhóc nhé." Người nọ cầm lấy rồi quay về
phòng. Trước khi vào nhà thì bỗng nhiên chỉ vào tóc anh: "Trên tóc cậu
dính rau kìa."
"Tôi đã nói là nhà đối diện nhất định sẽ có mà…"
"Cậu cũng thật sự không biết xấu hổ là gì."
"Nếu không phải cậu cứ ở đây làm phiền thì tôi đã làm
xong từ lâu rồi."
"Tôi ở đây là vì ai chứ? Cậu lại gọi tên họ Vân đến
chắc."
"Tối hôm qua có ca đêm nên phải ở nhà ngủ bù rồi…"
Giang Tiêu đóng cửa lại để ngăn những tiếng ồn ào từ phòng
đối diện. Sau khi anh quay đầu nhìn vào gương thì quả nhiên là có lá rau dính ở
trên tóc. Cằm và gò má anh cũng hơi bầm tím, nhìn có vẻ khá dọa người.
Lúc anh tắm rửa xong thì ngoài trời đã hoàn toàn tối đen,
anh vừa lau tóc vừa gọi điện thoại cho ông nội: "Ông nội, hôm nay cháu
không qua đó nữa. Vâng, đột nhiên thầy lại muốn kiểm tra vào buổi tối, vâng,
được ạ..."
Giọng nói của Giang Học Lâm nghe có vẻ tràn trề sức sống.
Giang Tiêu tắt điện thoại di động đi rồi nằm ở trên giường, đống đèn neon ngoài
cửa sổ cứ lập lòe liên tục, mí mắt anh cũng dần dần trùng xuống.
"Ông ơi, ông đang gọi điện thoại cho ai vậy ạ?"
Đứa bé vừa đen vừa gầy ngồi xổm bên cạnh chiếc xe lăn ngẩng đầu hỏi Giang Học
Lâm, ánh đèn đường chiếu vào khiến thằng bé híp mắt lại rồi dùng sức dụi mắt.
"Cháu trai lớn của ông." Giang Học Lâm cúi đầu
nhìn thằng bé.
"Vậy ông vẫn còn cháu trai sao?" Phó Trí tò mò
hỏi.
"Chỉ có một người thôi." Giang Học Lâm nhẫn nại
nói: "Sau này con đừng chạy lung tung khắp nơi nữa nhé, y tá đã đi tìm ba
mẹ của con rồi."
"Vâng, con nhớ rồi ạ." Phó Trí gật đầu: "Bệnh
viện lớn quá đi. To hơn nhà của con cho nên con mới lạc đường."
Nửa giờ trước, hộ lý đã đẩy Giang Học Lâm xuống đây để hít
thở không khí một lúc nhưng kết quả là lại thấy thấy thằng bé này đang núp vào
trong lùm cây để nhìn kiến. Ông cụ đợi mãi mà không thấy ba mẹ đứa bé đâu nên
chỉ có thể bảo hộ lý đi tìm người giúp đỡ.
"Người ba đó không phải ba của con." Phó Trí nói
với ông cụ: "Ông ta luôn đánh con, con đau lắm."
Giang Học Lâm nghe xong thì nhíu mày: "Mẹ con
đâu?"
" ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).