Tiếng chuông điện thoại di động nhẹ nhàng vang lên trong
phòng.
Giang Tiêu mò mẫm cầm lấy chiếc điện thoại di động bên cạnh
gối, ánh mặt trời chói lóa khiến anh che kín mắt theo bản năng:
"Alo?"
"Tiêu Tiêu, bây giờ con đang ở đâu?" Giọng nói của
Giang Lỗi truyền vào trong lỗ tai anh qua điện thoại di động, anh cảm thấy có
gì đó không đúng.
Đầu óc Giang Tiêu vẫn còn mơ mơ màng màng, đang nghĩ sao nằm
mơ lại còn có thể mơ thấy người chết gọi điện thoại cho mình được nhỉ? Tốt nhất
vẫn là không nên nói gì cả, anh thầm nghĩ khó lắm giám đốc Phó mới cho anh nghỉ
vài ngày nên đương nhiên là anh đang ở nhà ngủ rồi… mà khoan?
"Hôm qua chủ nhiệm lớp gọi điện thoại cho ba nói con
đột nhiên muốn nghỉ học, hôm nay lại gọi điện thoại cho ba nói con không đi
học. Giang Tiêu rốt cuộc con muốn làm cái gì?" Giọng điệu của Giang Lỗi
càng ngày càng nghiêm túc.
Giang Tiêu bỗng ngồi bật dậy, khung cảnh vừa xa lạ vừa quen
thuộc làm cho anh hơi đờ đẫn. Đồng hồ treo trên tường chỉ chín giờ ba phút
sáng, nhìn qua khung cửa sổ lớn còn có thể thấy được những phòng dạy học của
trường trung học phổ thông số 7 và học sinh đang ở trong sân thể dục.
Giang Lỗi ở đầu dây bên kia thấy anh chậm chạp không trả lời
thì răn đe: "Giang Tiêu, con cũng đã lớn rồi. Con nên có trách nhiệm với
cuộc sống của mình..." Sự nghiêm khắc răn dạy này làm ông hơi chột dạ, có
vẻ là nó chẳng ra gì.
Giang Tiêu cầm điện thoại di động đi vào phòng vệ sinh rồi
tìm ảnh chụp của Phó Thanh Chu theo thói quen nhưng kết quả thì lại thấy xung
quanh chẳng có gì.
À, đúng rồi, anh đã trọng sinh trở lại hai mươi năm trước
nên đương nhiên là không có ảnh chụp của giám đốc Phó. Giang Tiêu gãi mái tóc
rối của mình, vừa nặn kem đánh răng vừa nói với người ở đầu dây bên kia:
"Ba, con biết rồi."
Ngay sau đó có tiếng cốc nước bị đánh đổ vang lên, sau khi
ầm ĩ một trận thì là những phút giây im lặng thật lâu. Giang Tiêu thở dài rồi
tắt điện thoại.
Trong hơn mười năm sau khi bà nội anh qua đời, anh không còn
gọi Giang Lỗi là ba và sau đó cũng không còn cơ hội để gọi nữa. Thật ra thì gọi
ba cũng không khó đến như vậy.
Giang Tiêu buồn bã rũ mí mắt xuống rồi soi gương để đánh
răng, việc không nhìn thấy Phó Thanh Chu vào sáng sớm… cho dù chỉ là một cái
ảnh mà anh trân quý cũng làm cho người ta mất động lực.
Anh muốn nói buổi sáng tốt lành và chúc ngủ ngon với Phó
Thanh Chu, muốn nhìn Phó Thanh Chu ăn chiếc bánh mì nhỏ và uống sữa nóng, muốn
ôm Phó Thanh Chu xuống xe… Sắc mặt Giang Tiêu trở nên cứng đờ, anh cắn bàn chải
đánh răng rồi cúi đầu nhìn xuống quần của mình.(AbilenexTYT)
'Tuổi dậy thì đáng chết của học sinh trung học!' Giang Tiêu
thầm mắng một câu rồi liếc nhìn giờ hiện trên điện thoại di động, anh siết chặt
và đập vỡ nó trong phòng tắm.
Trong làn sương mờ mịt, đôi mắt lạnh nhạt xa cách của giám
đốc Phó vào hai mươi năm sau và đôi mắt lạnh lẽo nguy hiểm của Phó Thanh Chu
vào hai mươi năm trước cứ chồng chất lên nhau. Đôi chân thon dài xinh đẹp lộ
ra, chiếc cúc áo cài ở trên cùng của giám đốc Phó và vết sẹo nhạt trên xương
quai xanh... Không chỗ nào là không khiến anh mê mẩn.
Suy nghĩ trong đầu anh đối với Phó Thanh Chu nhiều lần tục
tĩu và không tôn trọng như vậy và giờ người đi từ trong phòng tắm ra lại là một
đứa học sinh trung học với cái phẩm chất thấp kém.
Đồng phục mùa hè của học sinh trường trung học phổ thông số
7 vô cùng đơn giản, chỉ có quần và áo T-shirt màu trắng đen. Hơn nữa còn là nam
nữ cùng kiểu và nó vừa bền vừa mát mẻ. Giang Tiêu đeo cặp sách chạy vào trường
học dưới ánh nhìn chăm chú của ông bác bảo vệ và vào lớp đúng lúc chuẩn bị hết
tiết thứ ba.
Anh đứng ở trong hành lang nghe các bạn trong lớp xì xầm.
Anh tưởng rằng trong lớp không có giáo viên nhưng khi đẩy cửa ra một cái thì
anh đã lập tức cảm giác thấy có gì đó không đúng… nếu không có giáo viên ở đây
thì tại sao lại phải đóng cửa? Thế nhưng theo lẽ thường thì sự thức tỉnh muộn
màng này cũng không thể cứu được anh.
Lớp học đang vỗ tay hoan hô đột nhiên trở nên yên tĩnh và
ánh mắt mọi người lập tức đặt lên Giang Tiêu, người đang đẩy cửa đi vào.
Lư Phượng đứng trên bục giảng nhíu mày. Bạn học sinh nam
đang mặc bộ đồng phục của trường trung học phổ thông số 7 đứng cạnh cô ấy cũng
quay đầu lại, dưới mái tóc mái hơi dài ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).