Nhã gian quán trà, Lạc Chi Hành cùng Lâm Tuế Nghi hẹn nhau ra ngoài tụ họp.
Từ nhỏ hai người đã có một mình, lại hiếm khi tìm được người phù hợp với mình. Hiểu biết càng sâu, quan hệ càng thân mật. Ngay cả Bình Hạ cũng không nhịn được trêu ghẹo, nói quận chúa và Lâm tiểu thư không giống như mới quen biết, ngược lại còn giống như bạn cũ thân thiết đã lâu.
Lạc Chi Hành lại rất bình tĩnh. Đời người khó gặp được tri kỷ, có người đầu bạc mà như mới gặp cũng có người vừa gặp mà như thân thiết từ lâu. Có thể gặp được người hợp tính với mình là duyên phận, đương nhiên nàng sẽ quý trọng.
Lâm Tuế Nghi vừa uống trà vừa nói: “Ngày mai chúng ta có thể tới Duyệt Y Phường đi dạp, nghe nói bọn họ mới nhận một lô tơ tằm vân cẩm từ phía đông.”
Lạc Chi Hành nhíu mày suy nghĩ: “Đúng là có chuyện này. Nhưng tơ lụa vân cẩm xưa này đều có ít, chỉ sợ không dễ có được.”
“Không ngại, ta không cần quá nhiều.” Lâm Tuế Nghi giơ tay khoa tay múa chân miêu tả kích cỡ: “Đủ là áo lót cho trẻ mới sinh, một tấc là đủ rồi.”
Trẻ mới sinh?
Lạc Chi Hành bắt được trọng điểm, tò mò nhìn qua.
Lâm Tuế Nghi dường như đang chờ Lạc Chi Hành hỏi, vừa thấy nàng vừa nhìn sang đã cong môi cười, cố ý kìm nén nhưng vẻ mặt phấn chấn trên mặt vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Huynh trưởng gửi thư báo nói tẩu tẩu có thai.” Lâm Tuế Nghi mặt mày hớn hở nói: “Khoảng chừng đến đầu xuân năm sau, ta có thể làm cô cô.”
Trong nhà thêm người là chuyện vui, Lạc Chi Hành cũng bị dáng vẻ vui mừng của nàng ảnh hưởng, cười chúc mừng: “Vậy những thứ này nên chuẩn bị từ sớm.”
Lâm Tuế Nghi vô cùng vui vẻ chia sẻ chờ mong tiểu chất nữ và tiểu chất nhi của mình với Lạc Chi Hành.
Cảm giác chờ đợi một sinh mệnh mới ra đời quá mức kỳ diệu, Lạc Chi Hành cảm thấy mới lạ, hứng thú lắng nghe.
“…… Còn có phòng ngủ, cũng phải chuẩn bị từ sớm. Trẻ mới sinh vô cùng yếu ớt, cho dù có nhũ mẫu thị nữ trông giữ ngày đêm cũng không thể coi thường, thiếu cảnh giác.”
“Phải chuyển hết bàn ghế có góc sắc nhọn, còn phải bỏ những vật sắc nhọn dễ va chạm, còn nhờ thợ thủ công làm giường cho trẻ, còn phải chọn chăn gối mềm mại…”
Lâm Tuế Nghi bẻ ngón tay đếm kỹ, sợ bỏ sót thứ nào.
Lạc Chi Hành thấy dáng vẻ như nàng ấy một tay lo liệu, không khỏi cảm thấy kỳ quái: “Không phải thiếu phu nhân cùng đại công tử ở Sở Châu sao?”
“Trước mắt là như thế.” Lâm Tuế Nghi cười giải thích: “Nhưng huynh trưởng nói đợi đại tẩu mang thai ổn định một chút sẽ đưa nàng vể Ninh Xuyên chăm sóc.”
Lạc Chi Hành có chút nghi ngờ nghĩ, một thai phụ mới được mấy tháng có thể đi qua đi lại như vậy sao? Ở lại Sở Châu không phải sẽ an toàn hơn sao?”
Nàng biết lễ không hỏi ra, nhưng Lâm Tuế Nghi lại thấy rõ: “Huynh trưởng bận rộn chính sự, ốc còn không mang nổi mình ốc, sao có thể chăm sóc cho tẩu tẩu? Huống hồ ở Sở Châu không có trưởng bối, huynh trưởng lo lắng hắn và tẩu tẩu không có kinh nghiệm, sợ xảy ra chuyện, cho nên muốn đưa tẩu tẩu về Ninh Xuyên nghỉ ngơi.”
Lạc Chi Hành mơ hồ cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng lời giải thích của Lâm Tuế Nghi rất hợp lý, nàng không nhìn ra có chỗ nào không đúng. Vì thế đè nén nghi ngờ trong lòng, mơ hồ gật đầu.
Lâm Tuế Nghi đang muốn tiếp tục chủ đề vừa rồi, khóe mắt nhìn thoáng qua, trong tầm mắt xuất hiện bóng người quen thuộc.
Nàng ấy nhìn Lạc Chi Hành đầy ẩn ý, trêu chọc: “Xem ra hôm nay chúng ta chỉ có thể dừng ở đây.”
Lạc Chi Hành cũng nhận ra gì đó, nhìn theo tầm mắt Lầm Tuế Nghi.
Trong đám người, một vị công tử mặc áo gấm trắng chậm rãi đi tới, bên hông đeo ngọc bội, vừa đi vừa khẽ rung. Phát quan tinh xảo buộc chặt hơn phân nửa mái tóc, dưới ánh mắt trời mờ hồ lộ ra tia sáng vàng nhạt.
Như cảm nhận được ánh mắt của nàng, công tử áo trắng hơi ngẩng đầu lên, chính xác bắt được bóng dáng Lạc Chi Hành, vẫy tay với nàng.
Lạc Chi Hành nhận ra phát quan này, cong mắt, giơ tay đáp lại hắn.
Lâm Tuế Nghi một tay chống cằm, mỉm cười nhìn hai người dưới lầu, đầu ngón tay làm như vô ý gõ lên bàn: "Vị ân công đã cứu Uyển Nghi nhà ta là người phương nào?”
Chuyện này không có gì phải giấu giếm, Lạc Chi Hành lập tức nói: “Nhân sĩThịnh Kinh .”
“Thịnh Kinh ——” Lâm Tuế Nghi kéo dài, suy tư nói: “Vậy hắn và biểu huynh của ngươi vẫn luôn ở lại Nam Cảnh, trưởng bối nhà hắn không sốt ruột sao?”
Lạc Chi Hành đột nhiên nhớ đến Thái tử vì tự tin vào tướng mạo xuất sắc mà chọc giận hoàng đế, mặt lộ ra vẻ 囧.
Lâm Tuế Nghi còn nghĩ Lạc Chi Hành không tiện nói thẳng, nói xin lỗi: “Là ta nhiều lời.”
“Không sao.” Lạc Chi Hành suy nghĩ một chút, uyển chuyển nói: “Bọn họ được trưởng bối trong nhà cho phép, đến Nam Cảnh rèn luyện.”
Lâm Tuế Nghi hiểu rõ: “Thì ra là thế.”
Đang nói chuyện, Thái Tử đã tới dưới lầu..
Lạc Chi Hành nói cáo từ với Lâm Tuế Nghi.
Triệu Minh Chương có lòng muốn giúp người đạt thành ý nguyện, đương nhiên không tiện ở lại đây làm chướng mắt, chào hỏi với Lạc Chi Hành một tiếng, liền lấy cớ cáo từ trước.
Lạc Chi Hành nghĩ tới câu hỏi có hơi khác thường của Lâm Tuế Nghi vừa rồi, không nhịn được nhìn Triệu Minh Chương thêm mấy lần.
Thái Tử nhướng mày: “Nhìn hắn làm gì?”
Lạc Chi Hành suy nghĩ một lát, nói: “Vừa rồi Lâm cô nương hỏi đến Triệu công tử, cho nên mới thấy tò mò.”
Dù sao Lâm Tuế nghi cũng không phải người thích hỏi thăm chuyện của người khác, hiếm có khi hỏi đến Triệu Minh Chương, nàng đương nhiên cảm thấy kỳ lạ.
Thái Tử không biết nội tình, chỉ cho là chuyện riêng của mấy cô nương, chỉ “ừ” một tiếng rồi không hỏi nữa.
Bán Tuyết ở bên cạnh lại nói ra lời kinh người: “Chuyện này có gì kỳ lạ. Thời gian này Triệu công tử luôn trùng hợp gặp được Lâm cô nương, thỉnh thoảng còn đến thỉnh giáo Lâm cô nương phong thổ Nam Cảnh. Có lẽ Lâm cô nưởng cảm thấy tò mò với Triệu công tử lại không thể trực tiếp hỏi hắn.”
“?”
Lạc Chi Hành và Thái Tử đều là lần đầu tiên biết chuyện này, hai mặt nhìn nhau đều nhìn ra vẻ mặt kinh ngạc của đối phương.
Lạc Chi Hành cảm thấy không thể tin được: “Làm sao ngươi biết?”
“Thị nữ Tiểu Hỷ bên cạnh Lâm cô nương nói với nô tỳ nói chuyện với nhau.” Bán Tuyết cảm thấy không cảm thấy có gì không ổn, ngược lại còn khó hiểu: “Nếu Triệu công tử muốn tìm hiểu phong thổ Nam Cảnh hỏi quận chúa không phải được rồi sao, hà tất gì phải bỏ gần tìm xa.”
Thái Tử: “……”
Lạc Chi Hành: “……”
Lạc Chi Hành không có cách nói giải thích thẳng thắn với Bán Tuyết, chỉ sợ Triệu công tử nảy sinh tình ý với Lâm cô nương, nên mới tìm mọi cách tiếp cận.
Nếu là nàng suy nghĩ nhiều, truyền ra ngoài, vô duyên vô cớ đúng là khiến người t
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.