Đông Lăng bắt chước y hệt điệu bộ của thái ý, ý cười trên mặt còn chưa tan hết, thoáng nhìn qua vẻ mặt nguy hiểm của Thái tử bên cạnh, lập tức ngậm miệng lại.

Lạc Chi Hành ở bên cạnh chịu đựng, không nhịn xuống, cười “xì” một tiếng.

Thái Tử quay đầu nhìn qua.

Lạc Chi Hành hắng giọng, chân thành nói: “A huynh tài trí hơn người, chỉ chút y thuật đương nhiên không phải vấn đề.”

 “……” Thái Tử buồn bã nói: “Thu biểu cảm xem kích vui trên mặt ngươi lại, có lẽ sẽ có chút chân thành.”

 “Thử qua.” Lạc Chi Hành xấu hổ nói: “Nhưng không được.”

Thái Tử: “……”

“Đi chuẩn bị chú đồ ăn cho thái y đón gió tẩy trần, lại tìm thêm vài người dẫn hắn đi dạo một vòng Ninh Xuyên, quá nửa tháng, chờ thái y mệt rồi lại đưa hắn trở về Thịnh Kinh.” Thái tử không muốn phí tâm vì chuyện này, thuận miệng phân phó.

Đông Lăng hiểu ý, hỏi: “Điện hạ không muốn đi gặp thái y sao?”

 “Nói là cô bận cảnh tỉnh lại, mời thái y cứ tự nhiên.”

Đông Lăng đứng tại chỗ không nhúc nhích: "Chỉ sợ điện hạ không gặp không được."

 “Thế nào?” Thái Tử nhướng mày.

“Người tới là Chương lão thái y.”

Lạc Chi Hành không biết vị Chương lão thái y này có lai lịch như thế nào, lại thấy vẻ mặt Thái tử nghe tới thân phận người tới vốn đang lạnh đạm lại lập tức cứng đờ.

Nàng chần chờ hỏi: “Vị này Chương Lão thái y là……”

Nàng hỏi lại theo bản năng, giữa chừng lại cảm thấy không thích hợp nên kịp thời dừng lại.

Đông Lăng nhìn Thái tử, giải thích: “Quận chúa có điều không biết, vị Chương lão thái y này là lão n

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play