[[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha]
Sau khi ăn xong món canh cá viên, La Thanh Mai vớt tất cả cá viên ra khỏi nước, để ráo rồi đóng gói bỏ vào tủ đông.
Hiện tại túi nilon không hề rẻ, nhưng dùng để đựng đồ thật sự rất tiện lợi.
Sau khi dọn sạch sẽ phòng bếp xong, La Thanh Mai tính toán các khoản hóa đơn. Sau khi quay trở về phòng, cô cầm một cuốn sổ bìa cứng màu xanh đậm và viết nhật ký.
Không phải mỗi ngày cô đều viết, nhưng nếu cô nấu được một món ăn vừa ý, thì sẽ ghi chép hết tất cả lại, phòng khi sau này có quên thì vẫn có thể giở sổ ra xem.
Cô nhìn lại những tờ nhật ký trước đây, tất cả đều được viết lúc còn ở dưới quê. Khi đó đồ ăn rất khan hiếm, thanh niên tri thức đều là người trẻ tuổi nên lúc nào cũng thấy đói.
Kỹ năng nấu nướng của La Thanh Mai rất tốt, rất nhanh cô đã trở nên nổi bật trong đám thanh niên trí thức, cũng bởi vì các món ăn cô nấu đều có sự hài hòa về hương vị, cho nên đám thanh niên hay tranh nhau.
Nhân duyên của cô cũng từ đó mà tốt lên, tất cả mọi người đều sẵn sàng kể cho cô nghe về những món ăn ở quê nhà của họ.
Nhưng điều cô ghi lại nhiều nhất chính là những lời thanh niên trí thức Hứa nói.
Sau khi thanh niên trí thức Hứa được nhận vào trường đại học, vài năm đầu tiên, cả hai vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, nhưng càng về sau càng ít dần đi.
La Thanh Mai cảm thấy hơi cô đơn, cho dù bạn bè tốt đến đâu, nhưng thời gian và khoảng cách cũng sẽ khiến họ dần trở thành người xa lạ.
…
Cô không biết liệu thanh niên trí thức Hứa có nhận được bức thư đã gửi đi vài ngày trước hay không, liệu cô nàng có trả lời lại không.
La Thanh Mai gập cuốn sổ tay, nằm xuống ngủ một giấc. Trong mơ, cô đến một vườn cây ăn quả, trong vườn có đủ các loại trái cây, cả loại cô từng ăn và chưa ăn bao giờ, tất cả cùng tỏa hương thơm ngào ngạt.
Cô ăn hết quả này đến quả khác cho đến khi bụng no căng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
La Thanh Mai giật mình tỉnh dậy.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, hóa ra chỉ là mơ! Nhưng trái cây trong mơ rất thơm ngọt, vô cùng ngon miệng, dù chế biến thành đồ hộp hay mứt trái cây đều xuất sắc.
La Thanh Mai trở mình định tiếp tục ngủ, nhưng cô lại nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
Cô nhíu mày, bật hết đèn lên, mở cửa phòng, đứng ở ban công nhỏ chỗ gác xép nhìn bốn phía xung quanh, thấy nhà bà Trần ở bên cạnh đã sáng đèn, tiếng khóc phát ra từ căn phòng đó.
La Thanh Mai do dự một lúc, sau đó gọi: “Bà Trần? Bà Trần?”
Đứa cháu trai Trần Dục của bà Trần đi đến phía giếng trời, ngẩng đầu nhìn lên cao, khuôn mặt nhỏ xíu đầm đìa nước mắt.
“Bà nội cháu đâu rồi?” La Thanh Mai hoảng hốt.
“Bà nội bị té ngã, cháu kêu gào thế nào cũng không dậy nổi, oa oa…”
La Thanh Mai vừa nghe thấy, vội vàng chạy xuống dưới gọi La Thanh Hồng, cô nghĩ thêm, bèn đi gọi cả Kiều Tiểu Na.
Tần Đại Xuyên vừa nghe tin bà Trần té ngã, vội vàng mặc quần áo đứng dậy, cùng La Thanh Hồng đi sang nhà bên cạnh để tìm hiểu tình hình.
Một lúc sau, La Thanh Hồng nhíu mày bước ra: “Bà ấy bị ngã đập đầu, chảy rất nhiều máu, đã hôn mê bất tỉnh rồi, phải mau chóng đưa đến bệnh viện ngay.”
La Thanh Mai sợ hãi: “Em đi lấy thuốc, trước tiên phải cầm máu đã, còn nữa, mau đi mượn một chiếc xe ba bánh lại đây.”
“Anh Tần đã đi mượn rồi.” La Thanh Hồng cau mày nói.
La Thanh Mai vội vàng lấy một lọ Bạch Dược Vân Nam đưa cho La Thanh Hồng: “Mau rắc một ít bột này lên vết thương, nhanh lên.”
Lọ thuốc Bạch Dược Vân Nam này cũng là đồ thanh niên trí thức Hứa tặng cho cô, cô dùng rất tiết kiệm, chỉ còn lại một ít này.
La Thanh Mai bước vào nhà họ Trần, Kiều Tiểu Na đang cầm mảnh vải băng bó vết thương cho bà Trần, La Thanh Hồng vội vàng rắc bột thuốc Bạch Dược Vân Nam lên trên.
Tất cả mọi người đều lo lắng nhìn chằm chằm, cuối cùng máu cũng ngừng chảy.
Sau khi Tần Đại Xuyên đẩy chiếc xe ba bánh tới, cả hai cùng nhau khiêng bà Trần lên xe, chạy đến bệnh viện nhân dân gần nhất.
La Thanh Mai và Kiều Tiểu Na đưa mắt nhìn nhau, cười khổ, tự hỏi tại sao lại xảy ra chuyện này?
Kiều Tiểu Na rửa tay, an ủi Trần Dục, hy vọng bà Trần tai qua nạn khỏi, nếu không đứa nhỏ hướng nội như thế này biết sống sao?
Chuyện này đã đánh thức khá nhiều người, nhưng chỉ có số ít chạy ra xem xét, khi hỏi han tình hình thì biết bà Trần đã được đưa vào viện nên phớt lờ.
Không thể không nói nhân duyên của bà Trần thật sự kém.
La Thanh Mai cũng không thân quen với bà Trần lắm, nhưng cô không thể phớt lờ cho qua.
Lăn lộn một hồi cũng đã gần năm giờ, La Thanh Mai tắm rửa sạch sẽ, thay than và bắt đầu nấu cháo.
Sau một đêm lên men, bột đã nở ra rất nhiều. La Thanh Mai nhào bột, chuẩn bị hấp bánh bao trước.
…
Kiều Tiểu Na an ủi Trần Dục, thấy cậu bé nhất quyết không chịu vào nhà, cứ ngồi ở bậc cửa chờ người nên cô ấy đành mặc kệ.
Kiều Tiểu Na nghiêng người sang một bên, nhìn La Thanh Mai nấu ăn, bỗng ngáp một cái: “Thanh Mai, em nghĩ bà Trần sẽ không sao chứ?”
La Thanh Mai thở dài: “Em mong là vậy.”
Hai người trò chuyện một hồi, La Thanh Mai thấy lồng hấp thứ nhất đã đầy, đang định xếp lồng thứ hai lên thì hai chị em Vương Bích Ngọc đến.
Cả hai không ngờ sớm như vậy mà cô đã phải luôn chân luôn tay, đều kinh ngạc lập tức xin lỗi.
La Thanh Mai xua tay: “Không phải mọi người đến muộn đâu, là tôi dậy sớm đấy.”
Hai chị em Vương Bích Ngọc vừa vào nhà, La Thanh Mai vội bỏ dở công việc và gọi Kiều Tiểu Na: “Chị Kiều, chúng ta cùng nhau đi chợ mua thức ăn đi.”
“Bây giờ vẫn còn sớm, lát nữa hẵng đi.” Kiều Tiểu Na ngáp dài: “Mấy người nông dân ở khu ngoại ô còn chưa mang đồ lên thành phố nên chưa mua được đồ tươi mới đâu.”
La Thanh Mai gật đầu, cô phải đi chợ mua thịt trước, nếu đến trễ thì sẽ không còn gì để chọn nữa.
Khi cô đi chợ về thì trời đã gần sáng, trong tiệm có mấy người đang ngồi ăn sáng, cũng có nhiều người mua bánh bao hấp rồi vội vã mang đi làm.
Tiệm bánh xốp rất náo nhiệt, sáng sớm có mấy người hàng xóm ở xa không biết chuyện gì xảy ra, chạy lại chỗ Kiều Tiểu Na hỏi thăm.
Kiều Tiểu Na liên tục trả lời mọi người, mệt mỏi đến nỗi lười nấu đồ ăn sáng, bèn rủ Tần Chí Kiệt đến quán ăn Mỹ Vị ăn.
La Thanh Mai vừa nhìn đã biết Tần Đại Xuyên và La Thanh Hồng vẫn chưa trở về, tự hỏi không biết việc có nghiêm trọng không?
Cô ngây người ngồi trên bậc cửa.
Trần Dục cũng thở dài.
La Thanh Hồng trở về trước, mọi người đồng loạt nhìn anh ấy, muốn biết bà Trần đã xảy ra chuyện gì.
“Bác sĩ đã cấp cứu xong hết rồi, nhưng bà ấy vẫn chưa tỉnh lại.” La Thanh Hồng vừa dứt lời, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Anh ấy vào phòng thay quần áo, nói lời xin lỗi với Kiều Tiểu Na: “Anh Tần còn phải ở bệnh viện, em phải đi làm rồi. Cậu ta kêu chị đừng lo lắng, đợi bà Trần tỉnh thì sẽ về.”
Kiều Tiểu Na xua tay: “Không sao, cậu cứ đi làm đi.” Dù sao tiệm bánh xốp buổi sáng cũng không có nhiều việc.
Cô ấy vào nhà lấy hộp cơm, chuẩn bị đi đến quán ăn Mỹ Vị mua đồ ăn sáng gửi cho Tần Đại Xuyên, thuận tiện đưa Trần Dục đi theo cùng, bộ dáng cậu bé ngồi một mình ở bậc cửa thật quá đáng thương.
La Thanh Mai đưa cho Kiều Tiểu Na một phần ăn để cô ấy mang đến bệnh viện, sau đó bắt đầu làm việc.
Hơn mười giờ sáng, hai vợ chồng Kiều Tiểu Na đã trở về, nói rằng bà Trần đã tỉnh lại, Trần Dục ở trong đó giúp đỡ.
Bọn họ cũng không ở lại nữa, chủ yếu là vì không thoải mái lắm. Tuy rằng cả hai bên là hàng xóm nhiều năm, nhưng quan hệ cũng rất bình thường.
Chuyện xảy ra buổi sáng chỉ là một việc nhỏ, La Thanh Mai cũng không để trong lòng, nhanh chóng gác lại phía sau.
Hôm nay cô phát hiện ra có rất nhiều người quen đến ăn cơm, đều là hàng xóm của nhà họ La.
Có người đến hóng chuyện, có người đến hỏi thăm tin tức, La Thanh Mai cảm thấy rất mệt mỏi vì phải đi giải quyết.
Mãi cho đến chập tối, khi La Văn Chương dừng xe trước cửa, La Thanh Mai mới phát hiện ra rằng tất cả họ hàng đều biết chuyện cô mở cửa hàng.
La Văn Chương mở chiếc giỏ tre trên xe đạp, bên ngoài phủ mấy tờ báo đã bị ướt.
“Thanh Mai.”
Nhìn thấy La Văn Chương, La Thanh Mai không nhịn được cười: “Anh họ, hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây vậy?”
“Nghe nói em mở một cửa hàng nên anh tạt qua xem, tiện mang cho em một ít quả sơn trà.” La Văn Chương hươ hươ cái rổ tre trong tay, cười nói.
La Thanh Mai thái miếng thịt lợn hầm cho khách, sau đó mới nhìn sang anh họ: “Lúc này mà vẫn có sơn trà sao?”
Cô đi ra khỏi bếp, La Văn Chương đi vào bằng cửa hông. Cô mở tờ báo ra, bên trong có rất nhiều quả sơn trà rực rỡ ánh vàng.
“Cũng không hẳn, nhà bạn anh có trồng một cây sơn trà cổ thụ hơn hai mươi năm tuổi, vị chua chua ngọt ngọt, vô cùng thơm ngon.”
La Thanh Mai đặt cái giỏ lên ghế, loay hoay tìm một chiếc rổ mây để đổ ra ngoài, thuận miệng hỏi: “Chị dâu họ thế nào rồi ạ? Ăn uống vẫn tốt chứ?”
“Cũng ổn, nhưng bụng to nên không tiện lắm. Mấy món lúc trước em chỉ dạy công thức làm đều rất ngon, cô ấy rất thích.”
Anh họ nhìn La Thanh Mai mướt mải mồ hôi: “Xem ra em rất bận, hết Tết rồi mà vẫn chưa về, bọn anh còn định mời em ăn cơm.”
La Thanh Mai nghĩ đến những đối tượng xem mắt mà bác gái cả giới thiệu, cảm thấy vẫn là thôi vậy: “Hôm nay anh họ cũng đến đây rồi, để em mời bữa cơm.”
“Thôi đừng, em làm ăn buôn bán thì cứ thu tiền đi.” Anh họ xua tay: “Anh nhìn qua rồi, nơi này cũng rất tốt, khá yên tĩnh thoải mái.”
Nhiều người cùng chung sống dưới một mái nhà sẽ khó tránh khỏi xung đột.
“Cũng rất tốt.” La Thanh Mai mỉm cười, chợt nghĩ một lúc rồi đi lấy túi chả cá để trong tủ đông.
“Đây là một ít chả cá chính tay em làm, sau khi về anh hãy bỏ vào nồi nấu, thêm ít hành lá và gừng, rắc thêm cả hạt tiêu nữa, chắc chị dâu họ sẽ thích.”
Anh họ nhìn thấy La Thanh Mai có một chiếc tủ lạnh, hơi ngạc nhiên, xem ra lời đồn đại cô đang mắc một món nợ lớn là thật.
Anh ấy nghe nói hôm qua chú và dì đã đến, không biết họ có làm ầm lên không?
La Văn Chương vẫn muốn tìm cơ hội để nói chuyện với bọn họ nhiều hơn, kêu họ đừng làm phiền đến công việc kinh doanh của La Thanh Mai nữa.
La Thanh Mai không bán chả cá, nên La Văn Chương không từ chối. Anh ấy nghĩ, khi nào cây đào trong vườn nhà người bạn kia chín rồi thì anh ấy sẽ lại gửi thêm một giỏ khác.
Sau khi La Văn Chương rời đi, La Thanh Mai tiếp tục bận rộn đón khách. Thành phố Đông Lương là thủ phủ của tỉnh, có rất nhiều nhà máy và đơn vị, nhìn chung mức sống cao hơn các quận nhỏ khác, nên họ cũng sẵn sàng chi tiền cho việc ăn uống.
Sau khi kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi, cuối cùng La Thanh Mai cũng có thời gian rảnh rỗi để xử lý đống sơn trà.
Cô nhìn vào cuống quả sơn trà, rõ ràng mới được hái xuống hôm nay.
Quả sơn trà rất khó chăm, chỉ cần va chạm nhẹ cũng đã thay đổi màu sắc và hương vị.
La Thanh Mai gọt vỏ một quả sơn trà, cô chưa kịp ăn thì mùi chua ngọt đặc trưng đã xộc thẳng vào mũi. Cô cắn một miếng, phần thịt quả mềm tan và mọng nước, thoáng cái đã tan ngay trong miệng, khiến người ta cứ muốn ăn mãi.
Cô nghĩ một lúc rồi đi làm chè sơn trà, đợi lát nữa La Thanh Hồng trở về từ bệnh viện có thể uống một chén.
Số sơn trà còn lại cô đun sôi làm thành mứt, trữ trong tủ lạnh để ăn dần.
Lá sơn trà có thể dùng làm thuốc, còn phần quả thì công hiệu không bằng, nhưng ăn vào mùa này rất sảng khoái.
Cô rửa sạch sơn trà, dùng đũa cạo qua mặt ngoài một lượt sẽ dễ bóc hơn, sau đó bỏ hạt, bổ làm hai đến ba miếng, để ráo nước rồi cho vào nồi nước sạch, thêm đường nâu quấy đều.
Một phần sơn trà còn lại thì xắt hạt lựu, sau đó cho vào tô tráng men, ướp với đường một thời gian rồi đun nhỏ lửa để làm mứt, bỏ vào lọ thủy tinh rồi cất tủ lạnh.
Khi muốn ăn chỉ cần dùng thìa sạch múc một thìa mứt sơn trà, vị ngọt ngào và thơm mát của quả sơn trà lan tỏa trong miệng thật tuyệt vời.
La Thanh Mai vừa mới rửa sạch vài lọ thủy tinh, đặt chúng vào nồi áp suất để khử trùng thì La Thanh Hồng quay về.
“Làm sao vậy?” La Thanh Mai bắc nồi mứt lên bếp, đun sôi lửa nhỏ, ngẩng đầu hỏi La Thanh Hồng đang đầm đìa mồ hôi.
Sau khi La Thanh Hồng ăn cơm tối xong, anh ấy chợt nhớ đến hai bà cháu nhà họ Trần vẫn còn đang trong bệnh viện, không có ai chăm sóc nên mang theo một ít thức ăn đến.
“Tinh thần đã khá lên nhiều rồi, ngày mai theo dõi xong nốt là có thể xuất viện.” La Thanh Hồng ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của quả sơn trà: “Em gọt vỏ hết rồi sao?” ( truyện trên app T Y T )
“Không, em có để lại cho anh một ít.” La Thanh Mai chỉ vào giỏ tre trên đất: “Sơn trà này ngon thật đấy, nếu mai anh có gặp anh họ thì hỏi xem còn nữa không để mua thêm một ít nhé.”
La Thanh Mai có sở thích tích trữ thực phẩm giới hạn theo mùa, để dành sau này ăn dần.
Cô mới mua tủ lạnh chưa được bao lâu, nhưng đồ đã chất gần đầy hết.
La Thanh Hồng ngồi xổm xuống đất ăn sơn trà, không thèm ngẩng đầu lên mà cứ thế nói: “Để mai anh hỏi xem sao.”
La Thanh Mai không ngừng quấy mứt sơn trà trong nồi, nhìn bên trong sủi bong bóng, miệng nở nụ cười.
Ăn xong sơn trà còn có đào, mận, dương mai, dưa hấu đang chờ. Cô thích nhất là mùa hè và mùa thu, vì rau quả rất phong phú.
Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.