[[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha]
Sau khi đi nhà máy rượu trở về, ngoại trừ thời gian đọc sách tiếng nước ngoài, La Thanh Mai còn muốn điều chỉnh lại đồ ăn trong tiệm.
Nguyên nhân bởi vì mùa, bây giờ đang là thời kỳ giáp vụ*, rau xanh ở ngoài chợ bán rất được giá, loại rau có thể lựa chọn không nhiều lắm.
*Thời kỳ giáp vụ: ngày tám tháng ba, trái cây hạt lúa còn xanh, chưa chín vàng, dễ đói kém.
Bây giờ chỉ có dưa muối, rau khô, đậu phụ, hạt đậu là thức ăn chủ yếu trên bàn cơm.
Nên tháng này doanh thu bán món đậu phụ kho và đậu phụ khô, so với tháng trước cao hơn một ít.
Sau khi có tủ lạnh, lúc mua nhiều đồ ăn, La Thanh Mai sẽ đem cất vào tủ lạnh, không cần lo lắng đồ ăn cất vào lu nước lạnh sẽ thay đổi màu sắc, hương vị.
Hơn nữa đậu phụ có nhiều cách ăn, trong đó có đậu phụ đông lạnh, đậu phụ khi đông lại có nhiều lỗ bọt khí, tăng độ co dãn, kho cùng với thịt kho tàu, hương vị rất ngon.
Nhiều người rất thích ăn đậu phụ đông lạnh, cho dù giá cả so với đậu phụ bình thường có phần đắt hơn.
Tuy nhiên, có thể đây là tác dụng khác của tủ lạnh nhỉ?
La Thanh Mai cũng không để ý, tầm mắt cô rơi lên người Khâu Thiếu Minh, anh ấy đang cúi đầu ăn cơm, ngoại trừ lúc gọi món ăn, chưa nói chuyện thêm lần nào, thiếu việc gắn mấy chữ người sống chớ lại gần trên người mà thôi.
Ngày đó sau khi từ nhà máy rượu về, ngày kế tiếp Khâu Thiếu Minh bắt đầu đến đây mỗi ngày.
Ban đầu anh ấy đều mang về ăn, nhưng mấy lần sau đó, anh ấy sẽ đến sau giờ ăn cơm, ở lại trong tiệm ăn phần của mình.
Người mà mỗi ngày đều đến quán ăn nhỏ Mỹ Vị ăn cơm, rất dễ nhận mặt, Kiều Tiểu Na rảnh rỗi không có việc gì làm thì thích lại đây ngồi tám chuyện.
Thỉnh thoảng sẽ hỏi thăm Khâu Thiếu Minh hoặc là chuyện của Lưu Triệu.
La Thanh Mai không thích nói chuyện của người khác, lúc nào cũng tìm đề tài khác chen vào, chỉ cần người tám chuyện với Kiều Tiểu Na là được.
“Thanh Mai, nghe nói vào ngày Quốc Tế Lao Động, buổi tối sẽ có biểu diễn trong thành phố, em có muốn đi xem không?”
La Thanh Mai kinh ngạc: “Cần phiếu không ạ?”
“Nhờ người mua là được, em muốn đi không?” Tất nhiên Kiều Tiểu Na rất thích thú.
La Thanh Mai lắc đầu: “Không được rồi, ngày 1-5 em có việc.”
Ngày hôm đó chính là ngày khai trương nhà máy rượu của Hà Tại Ngôn, cô muốn đi qua đó, buổi tối sẽ không có thời gian đi xem biểu diễn.
Vẻ mặt Kiều Tiểu Na tiếc nuối: “Vậy sao?” Cô ấy thở dài: “Chán thiệt nha, trong nhà lại không có TV, radio nghe rất là chán.”
“Bây giờ TV khó mua, không nói đến việc phải có phiếu, giá cả cũng cao, đi đến cửa hàng bách hóa còn phải đợi tranh giành với người khác.”
“Em muốn nghĩ cũng không dám nghĩ đến.” La Thanh Mai cũng thích xem TV, nhưng sau khi mua tủ lạnh, trong thời gian ngắn sắp tới cô sẽ không mua thêm đồ điện, tốn nhiều điện quá.
“Trong tiệm của em nếu để một chiếc TV, người đến đây ăn mỗi ngày sẽ rất thỏa mãn.” Kiều Tiểu Na cười nói, đây là chuyện không thể nghi ngờ.
“Sau này rồi tính.” La Thanh Mai lắc đầu, nghĩ đến dược thiện đang hầm bên trong, bèn đi vào tắt lửa.
truyện được dịch miễn phí bởi app t y t- ca lan tha
Khi đi ra, trên người cô mang theo mùi thuốc nhàn nhạt.
Kiều Tiểu Na hít mũi: “Thanh Mai, em đang nấu dược thiện cho em họ chị à? Cái thằng nhóc này, sức khỏe rất yếu, mỗi lần uống thuốc vào là lại nôn ra, tật xấu gì không biết.”
“Đúng vậy.” La Thanh Mai gật đầu, việc này cũng không phải bí mật gì.
Dược thiện này nấu cho Kiều Công, ngày đó anh ta nói đi tìm thuốc, sau đó đưa rất nhiều loại thuốc đến, tổng cộng có bảy bao, bây giờ đã ăn đến bao thứ ba.
La Thanh Mai xem qua thuốc, bên trong chủ yếu là thuốc tráng dương, bổ thận, chẳng trách anh ta lại không nói rõ ràng, thì ra là có nỗi lòng khó nói.
Đây là phương thuốc hoàn chỉnh, cô cũng không có tự ý sửa đổi phương thuốc, nhưng mấy loại thuốc này đều có chất lượng giống nhau, lúc cô nấu chung lại, hiệu quả có thể tăng lên một chút.
“Cậu ấy nên bồi bổ cho tốt, lớn tuổi vậy rồi, còn chưa có một đứa con.” Kiều Tiểu Na thở dài, mang theo sự lo lắng.
La Thanh Mai không nói gì, đây là chuyện riêng của gia đình người ta.
Kiều Công và La Thanh Hồng cùng nhau trở về, lấy cơm ra ăn chung với nồi dược thiện, ăn nhanh rồi đi, cũng chưa kịp chào hỏi Kiều Tiểu Na.
Trong lòng La Thanh Hồng nói thầm: Sao còn chạy nhanh hơn thỏ thế? Vốn anh ấy còn nghĩ hai người ăn cơm với nhau thuận tiện nói chuyện công việc hôm nay luôn chứ.
Anh ấy cầm chén lớn, gấp đồ ăn để lên cơm, đi đến cửa ngồi ăn, những người đi ngang qua có quen biết đều chào hỏi anh ấy.
La Thanh Hồng đang định đem muỗng cơm cuối cùng cho vào miệng thì thấy cha mẹ ở cách đó không xa nhìn qua bên này, trong lòng anh ấy không khỏi chột dạ.
Anh ấy quay đầu nhìn vào trong tiệm, không thấy La Thanh Mai, không thể đánh tiếng trước rồi.
Lúc La Thanh Lan phát hiện La Thanh Mai mở cửa tiệm này đến bây giờ cũng qua hơn nửa tháng, Trương Tố Anh và La Đông Lai mới tìm đến, trong lòng La Thanh Hồng không mấy kinh ngạc.
“Cha, mẹ.” La Thanh Hồng cầm chén chào một tiếng, chỉ mong rằng La Thanh Mai nghe được âm thanh của mình.
La Thanh Mai nhìn thấy La Đông Lai và Trương Tố Anh cũng không quá kinh ngạc, trong lòng chỉ có một ý niệm, cuối cùng cũng tới rồi, cô vốn cho rằng đã muộn.
Sắc mặt Trương Tố Anh không tốt lắm, nhưng La Đông Lại lại chú ý đến nồi thịt kho, trông màu sắc có lẽ ăn rất ngon.
“Cha, mẹ, hai người vào tìm chỗ ngồi đi, ăn thử cơm thịt kho con làm.”
La Thanh Mai lấy hai chén cơm đầy, giơ tay cắt thịt kho, bỏ thêm trứng kho, đậu phụ khô, tự mình mang ra ngoài.
La Đông Lai cầm đôi đũa gắp một miếng thịt kho lên: “Rất ngon, nếu có thêm rượu thì càng tốt.”
Khuôn mặt Trương Tố Anh phức tạp nhìn cơn thịt kho trước mặt, hương thơm xông vào mũi, nhưng bà ấy cũng không ăn.
La Thanh Hồng liếc La Thanh Mai một cái, chính mình thì đi đến bên người Trương Tố Anh ngồi xuống: “Mẹ, cơm thịt kho còn nóng ăn mới ngon.”
Anh ấy nghĩ kỹ rồi, nếu Trương Tố Anh không xem tình huống mà muốn làm ầm ĩ lên, chính anh ấy cũng có thể kịp thời ngăn lại.
Bọn họ nghe nói La Thanh Mai mở một tiệm cơm nhỏ bán cơm thịt kho ở bên này, lập tức đến xem chuyện gì đang xảy ra.
“Thanh Hồng, sao con không khuyên nhủ em gái? Việc tốt không đi làm, chạy đi làm buôn bán, không sợ mất mặt hay sao.” Tầm mắt Trương Tố Anh vừa nhìn đôi đũa trên bàn, cũng không quên khiển trách La Thanh Hồng ngồi bên cạnh.
Bà ấy biết chắc nếu không có La Thanh Hồng hỗ trợ, một mình La Thanh Mai sẽ không mở nổi tiệm cơm nhỏ này.
“Con thấy mở cửa tiệm cũng khá tốt mà.” Sắc mặt La Thanh Hồng nghiêm túc: “Không có chuyện mất mặt với không mất mặt cả.”
La Đông Lai ngẩng đầu liếc nhìn Trương Tố Anh: “Em nói hơi nhiều rồi, có ăn cơm không?”
Trương Tố Anh chỉ thấy trong lòng nghẹn một hơi: “Đây là vấn đề ăn cơm hay sao?”
La Đông Lai cũng không để ý đến Trương Tố Anh nữa, ăn xong chén cơm, ông ấy lại cầm chén đi vào trong, nói La Thanh Mai làm cho mình thêm một chén cơm nữa, sau đó ngồi ngay giếng trời tiếp tục ăn cơm.
La Thanh Mai tiếp xúc với La Đông Lai cũng không nhiều, ông ấy là người trầm tính ít nói, nhà đông con, sinh hoạt khó khăn, ngoại trừ công việc chính, ông ấy còn nghĩ rất nhiều cách đi làm thêm ở bên ngoài để kiếm thêm thu nhập.
Đối với năm đứa con, ông ấy cũng không yêu thương đặc biệt với ai, đồng thời cũng ít dạy dỗ, hoàn toàn giao phó cho Trương Tố Anh, làm một người cha, ông ấy vẫn chưa tròn chức trách của mình.
“Tay nghề này của con rất tốt, nếu đã mở cửa tiệm rồi thì phải làm cho thật tốt đó.” La Đông Lai ăn xong thêm một chén cơm, vừa rồi ông ấy để ý người mua món kho trong tiệm cơm cũng khá nhiều.
Ông ấy lau miệng nói: “Thời thế bây giờ thay đổi, không ăn trộm không cướp giật thì làm gì cũng được, eo thẳng lưng thẳng không có gì phải mất mặt.”
La Thanh Mai kinh ngạc nhìn vào mắt La Đông Lai, không nghĩ tới ông ấy sẽ nói những lời này: “Dạ được.”
“Con.. mẹ con luôn như vậy, bỏ qua cho bà ấy đi.” La Đông Lai lại nói: “Con mua nhà ở đây cũng thiếu tiền, trước mắt con cứ trả nợ cho xong, không cần phải gửi tiền về cho nhà.”
La Thanh Mai lại kinh ngạc, không giống với những gì cô nghĩ lắm.
Cô nhìn Trương Tố Anh ở bên ngoài, bà ấy cứ khiển trách La Thanh Hồng, âm thanh hơi lớn, đơn giản mấy chuyện như mua nhà thiếu nợ, kết hôn vân vân.
La Thanh Mai có thể nghe hiểu ý trong lời nói của Trương Tố Anh, bà ấy ám chỉ mình đang làm vướng chân La Thanh Hồng.
Cô nhíu mày, chính mình mới không nghĩ đến chuyện kết hôn, liên quan gì đến anh hai đâu nhỉ?
Được rồi, hôm nào hỏi ý của anh ấy xem sao.
Một khi Trương Tố Anh mắng người, đó là nói liên tục không dứt, chỉ khi sắc mặt La Đông Lai đen lại mới có thể làm bà ấy ngừng nói.
La Thanh Hồng thấy Trương Tố Anh ngừng nói rồi, khẽ khàng thở ra, quay đầu liếc nhìn La Thanh Mai, vừa rồi hai người nói gì đó?
La Đông Lai chờ Trương Tố Anh ăn cơm xong, nhanh chóng dẫn người đi.
Công việc làm ăn trong tiệm của La Thanh Mai khá tốt, không thể để Trương Tố Anh ngồi đó làm ảnh hưởng khách đến ăn cơm, sớm biết như vậy ông ấy tự mình lại đây cho rồi, để bà ấy ở nhà trông cháu.
“Thanh Mai, vừa rồi em với cha nói chuyện gì vậy?” La Thanh Hồng chờ Trương Tố Anh đi, vội vàng chạy đến bên cạnh La Thanh Mai hỏi. ( truyện trên app T Y T )
“Cũng không có gì, cha chỉ nói em lo làm trả nợ trước, không cần phải gửi tiền về nhà.”
“Thật sao?” La Thanh Hồng cũng kinh ngạc, nhưng anh ấy thấy đây hẳn là quyết định của một mình La Đông Lai.
“Có thể lúc hai người nghe được tin chúng ta mở cửa tiệm, chắc đã hỏi thăm rõ ràng, còn biết em thiếu nợ nữa.”
“Vây thì bớt không ít phiền não phải không? Ít nhất sẽ không có người đến mượn tiền.” La Thanh Mai cong môi: “Cũng có lý do từ chối những người họ hàng muốn đến ăn uống miễn phí.”
“Chính xác.” La Thanh Hồng đồng ý lời này.
Giá cả mà bọn họ mua căn nhà ở phố Nam Môn cũng không phải bí mật gì, rất dễ nghe ngóng được.
“Anh hai, anh không có việc gì thì giúp em một tay đi, đem chỗ thịt cá này băm nhuyễn.” La Thanh Mai lấy ra một thau thịt cá, một cái dao phay, một cái thớt gỗ, đưa hết cho La Thanh Hồng.
“Em muốn làm cá viên sao?” La Thanh Hồng cầm dao phay và thớt gỗ, tìm chỗ, ngồi xổm xuống bắt đầu băm thịt cá.
“Mỗi thứ đều làm một ít, bây giờ có tủ lạnh, làm xong đem đông lạnh lại, khi nào muốn ăn thì lấy ra, rã đông là được.”
Cá viên sau khi đông lạnh tất nhiên sẽ không ngon bằng lúc mới làm, nhưng cũng rất tiện lợi, không phải sao?
Trong cửa tiệm nhiều việc, khi nào muốn ăn cá viên, cô cũng không thể làm ngay được.
Chờ xiên que bán xong, La Thanh Hồng cũng băm gần xong thịt cá, anh ấy bóp bóp tay, đợi lát nữa sẽ ăn thêm hai viên.
Chị em Vương Bích Ngọc đã rất quen thuộc với quy trình, hai người phân công nhau làm việc, cuối ngày đi về cùng nhau.
La Thanh Mai mang nhân bánh bao trộn xong bỏ vào tủ lạnh, sau đó cầm thau thịt cá đã băm nhuyễn, chia một khoảng trống ở giữa, bỏ muối, nước gừng và tiêu vào ướp, sau đó cho bột khoai lang vào, liên tục trộn đều tay.
La Thanh Hồng cầm một cái nồi đi nấu nước, vừa làm vừa nhìn hai tay của La Thanh Mai.
Cá viên ở thành phố Đông Lương rất nổi tiếng, trong các nhà hàng quốc doanh đều có món súp cá viên.
Không biết Thanh Mai làm xong sẽ có hương vị gì nhỉ?
La Thanh Mai trộn thau thịt cá băm nhuyễn với gia vị xong, thì đi tới tủ lạnh, lấy nhân thịt heo ra.
Cô định làm một ít cá viên nhồi.
Lấy số lượng vừa đủ thịt nạc và mỡ cũng băm nhuyễn, ướp gia vị, sau đó làm lạnh, có thể làm thịt được khô ráo hơn.
La Thanh Mai đưa tay lên nồi nhôm cảm nhận nhiệt độ, sau đó bắt đầu vò cá viên nhồi.
Tốc độ của cô rất nhanh, từng viên được vo tròn thành cá viên trắng tinh trong tay, thả vào trong nước đang sôi.
“Anh hai, anh đến tủ lạnh lấy ra mấy cục nước đá, chuẩn bị thêm một thau nước lạnh, đợi lát nữa cá viên chín, em vớt ra và muốn làm lạnh chúng.”
La Thanh Mai giao việc nhưng động tác trong tay vẫn không ngừng.
La Thanh Hồng làm theo lời La Thanh Mai, vớt cá viên chín lên và thả vào thau nước đá lạnh.
La Thanh Mai làm xong cá viên nhồi, sau đó làm cá viên nhỏ, từng viên nho nhỏ trắng trắng mềm mềm, nổi lên mặt nước, nhìn rất là đáng yêu.
Mùi thơm của cá viên chín không ngừng bay lên, La Thanh Hồng sờ bụng, cảm giác lại đói bụng nữa rồi.
Còn một ít cá băm nhuyễn trong thau, La Thanh Mai thêm mực băm nhuyễn, thêm gia vị đậm hơn cá viên.
La Thanh Hồng lấy một thau nước đá lạnh khác, vớt cá viên nhỏ thả vào để làm lạnh.
Anh ấy không nhịn được, trộm lấy một viên, cá viên nhỏ rất dai, giòn mà không ngấy, mùi cá thơm nồng không lẫn mùi tanh, đúng là làm người khác không thể không ăn.
Chờ La Thanh Mai làm xong mực viên, La Thanh Hồng đã ăn trộm được mấy viên cá viên nhỏ rồi.
La Thanh Mai đã nhìn thấy hết, cũng không chọc phá, cô mở bếp ga, muốn nấu nồi súp, làm hai chén súp cá viên đơn giản.
“Thanh Mai, cho anh nhiều hơn hai viên cá viên nhồi nhé, anh đi rửa hành.” La Thanh Hồng đã ăn qua nhiều loại cá viên, mỗi người đều có cách làm khác nhau, nhưng không hiểu tại sao, anh ấy cảm thấy cá viên La Thanh Mai làm ăn ngon nhất.
La Thanh Mai gật đầu, nhìn nồi súp có phần đơn giản, cô lấy cái muôi múc mỗi loại cá viên một ít, thả vào nồi nước súp, đảo vài vòng rồi tắt bếp, nhấc nồi xuống.
Từng viên cá viên trắng tinh như ngọc nổi lên trong nồi súp, được múc vào hai cái chén màu than chì đặt lên bàn, rải lên một ít hành lá, tiêu xay, chén súp cá viên đơn giản mà ngon ra lò.
La Thanh Hồng bưng một chén, gấp không chờ được cầm lấy muỗng múc một viên cá viên nhồi đưa vào trong miệng.
Anh ấy vừa cắn một cái, nước súp nóng bên trong chảy ra, xông thẳng vào miệng khiến anh ấy phải há miệng để thổi.
“Ăn ngon quá, nhân thịt nạc tươi mới nhiều nước, còn vương một ít mùi hương của cá, da cá viên bên ngoài cũng rất ngon, dai dai giòn giòn.
La Thanh Mai cười một cái, ăn một miếng mực viên, khá giống vị của cá viên, nhưng bên trong lại có thêm sự bất ngờ, thịt mực dai dai được trộn lẫn bên trong, làm cho người ta muốn nhai, muốn thưởng thức.
Mực viên phối hợp với hành lá, tiêu xay, làm tăng thêm hương vị thơm ngon, cô hài lòng gật đầu, cô đã làm thành công cá viên rồi.
Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.