Đêm đó tôi phấn khích tới nỗi không ngủ nổi, bây giờ tôi đã biết được thứ ma thuật tuyệt vời này, về sau tôi nhất định sẽ tốt hơn bây giờ nhiều. Thứ nhất, tôi có thể giúp người khác gọi người thân đã khuất của họ đến để hỏi chuyện, thứ hai, nếu gặp phải điều gì không hiểu, tôi cũng có thể trực tiếp tới hỏi Thiên Sư Trương, việc này đúng là được nhiều hơn mất. 

Trong lòng tôi vui mừng khôn xiết. Bây giờ, nếu ông đây làm cảnh sát thì chắc chắn ông đây sẽ là một thần thám. Loài người đúng là đáng thương, điều tra một vụ án mạng cũng phải mất tới nửa năm trong khi tôi có thể trực tiếp gọi người chết lên để họ kể rõ sự tình. Ngay lập tức, cảm giác tự hào trong tôi trỗi dậy, nhưng những con người ngu ngốc sẽ không bao giờ tin rằng có một vị thần như tôi trên đời. Lúc này tôi mới tận mắt nhận ra thế nào là nỗi cô đơn của một cao nhân, bởi thế giới của những người như chúng tôi, người bình thường không thể hiểu được.

Nghĩ mình quá tuyệt vời, tôi không muốn ra ngoài làm việc như trước, lương một hai nghìn một tháng, đừng nói tới việc mua mộ phần cho Thiên Sư Trương, đến việc nuôi gia đình còn chẳng đủ nữa là. 

Dù sao Thiên Sư Trương cũng nói rằng chỉ cần tôi không vì tiền mà giúp đỡ những kẻ bất lương, làm ra những việc hại người là được. Dẫu sao giúp đỡ người khác giải trừ tai họa rồi thu một chút phí dịch vụ cũng không có gì là quá đáng. 

Ngay lập tức, tôi hạ quyết tâm không ra ngoài tìm việc làm mà ở nhà nghiêm túc học “Mao Sơn Bí thuật”, sau này đây chính là cần câu cơm của tôi.

Chiều nay, tôi đang lật xem "Mao Sơn bí thuật" ở nhà như thường lệ, đang định lấy bút, mực, giấy và nghiên mực ra để luyện chú, thì ngoài cửa đột nhiên có một người phụ nữ hét lên:

“Trần tiên sinh có nhà không?"

Giọng nói ngay ngoài cửa, tôi lập tức dừng việc đang làm dở, vội vàng chạy ra ngoài thì thấy một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, nhìn quen quen, tuy không gọi tên nhưng tôi biết chị ấy là người họ Lý ở làng bên.

Người phụ nữ vừa hoảng vừa lo lắng, thấy tôi bước ra là vội chạy đến quỳ rạp xuống trước mặt tôi.

Tôi sửng sốt, có chuyện gì vậy? Tại sao chị ấy lại quỳ xuống như vậy?

Vừa nhìn thấy tình cảnh này, tôi sững sờ, vội đỡ người phụ nữ đó dậy nói:

“Chị, chị làm sao vậy? Có gì muốn nói cứ nói ra, người ta quỳ để lạy trời, lạy cha, lạy mẹ chứ chị quỳ thế này khiến tôi tổn thọ mất?”

Gặp tình huống thế này, không cần nghĩ tôi cũng đã đoán được tình hình. Nhất định là nhà chị ấy đang gặp vấn đề phiền toái gì đó, nhìn bộ dạng của chị ấy thì chắc chắn là cực kỳ phiền toái, nếu không chị ấy cũng sẽ không quỳ rạp xuống ngay khi vừa nhìn thấy tôi như vậy.

Ai biết được rằng khi vừa được tôi đỡ lên, chị ấy lại òa khóc nức nở: 

“Trần tiên sinh, tôi được Lý bí thư giới thiệu đến ngài, Lý bí thư nói ngài am hiểu “Mao Sơn bí thuật”, chuyên trị những tà bệnh, tôi cầu xin ngài, cầu xin ngài hãy cứu lấy chồng tôi!” 

Vừa nói xong, chị ấy lại định quỳ xuống. 

Tôi vội vàng ngăn chị ấy lại nếu không chị ấy sẽ tiếp tục quỳ tới quỳ lui. Tôi hỏi chị ấy xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chồng chị ấy bị quỷ ám hay là bị yểm bùa. 

Chị ấy cứ lắc đầu, rồi lại gật đầu, chính chị ấy cũng không biết chuyện gì đang diễn ra. Thấy chị ấy như vậy, tôi cũng sốt ruột mà nói: 

“Chị cứ từ từ nói, thế chồng chị gặp phải chuyện gì?” ( truyện trên app T𝕪T )

Người phụ nữ dường như rất sợ hãi, lại khóc thút thít, vừa khóc vừa nói: 

“Tôi không biết Lý Nhị Trụ nhà tôi bị quỷ ám hay bị yểm bùa, tôi chỉ biết anh ấy đang mắc phải căn bệnh rất quái lạ. Trần tiên sinh, làng trên xóm dưới đều biết ngài thông hiểu việc này, ngài nhất định phải giúp chúng tôi, nhất định phải cứu Nhị Trụ nhà tôi.”

Tôi đưa tay lau mồ hôi lạnh, hỏi cả nửa ngày mà vẫn chưa tìm hiểu được gì, thế này tôi cũng bó tay.

Tôi đành thở dài trấn an chị ấy: 

“Chị yên tâm, chỉ cần giúp được, tôi sẽ cố gắng giúp, chỉ là tôi vẫn không biết rốt cuộc chồng chị xảy ra chuyện gì? Anh nhà bị làm sao?”

Xem ra chị ấy thật sự không rõ về tình trạng của chồng mình, chị ấy hỏi tôi: 

“Trần tiên sinh, hiện tại ngài có rảnh không? Nhị Trụ nhà tôi đang ngồi trên xe ở đầu thôn, ngài có thể cùng tôi qua xem một chút được không? Bởi vì căn bệnh này rất kỳ lạ, hiện tại tôi không thể giải thích rõ ràng được.”

Tôi cau mày, nghe được những lời này thì tôi có thể chắc chắn bệnh của người đàn ông kia không nhẹ, bởi vì từ cổng thôn đến nhà tôi mấy trăm mét không có đường, ô tô bình thường chỉ có thể đi vào cổng thôn, nhưng bây giờ người phụ nữ nói chồng còn ngồi trong xe, đương nhiên là ốm nặng không thể đi bộ mấy trăm mét, nếu không thì anh ấy đã có thể đích thân tới đây.

Tôi lập tức gật đầu đồng ý, sau đó đóng tạm cửa lại, đi theo người phụ nữ ra cổng thôn.

Đương nhiên trong lòng tôi cũng rất tò mò, chồng của người phụ nữ này mắc bệnh gì mà lại tìm đến tôi.

Tôi cứ nghĩ về chuyện đó, chẳng bao lâu, tôi và người phụ nữ kia đã đến đầu làng. Vừa ngẩng đầu lên, tôi liền thấy một chiếc xe tải đậu ở cổng thôn, bên cạnh chiếc xe tải có không ít người dân trong thôn tụ tập chỉ trỏ bàn tán, trên mặt họ đều lộ ra vẻ luống cuống, hoảng hốt.

Khi nhìn thấy tôi đi tới, bọn họ lập tức kêu lên: 

“Nhị Cẩu đến rồi, Nhị Cẩu đến rồi, xem cậu ấy nói thế nào.”

Bọn họ lần lượt nhường đường cho tôi, còn chưa kịp lên xe, tôi đã nghe thấy tiếng rên “hừ hừ” từ trong xe, rõ ràng là bị bệnh rất nặng.

Nhưng khi tôi đến gần chiếc xe và nhìn thấy bệnh nhân của mình ở bên trong, tôi sợ chết khiếp, bụng tôi cồn cào dội đến một cơn buồn nôn. Tôi nhìn thấy người nằm trong xe không phải là con người nữa , rõ ràng là một cái xác đã bốc mùi thối rữa.

Tôi nhìn người đàn ông nằm trong xe, anh ấy khoảng ba mươi tuổi, khắp người nổi mụn mủ. Những nốt mụn này bị vỡ ra và mưng mủ, mủ màu trắng vàng không ngừng chảy ra trên cơ thể anh ấy, trong hỗn hợp mủ còn có lẫn cả máu. Anh ấy mặc áo vest và quần đùi, nhưng áo vest và quần đùi dính đầy hỗn hợp mủ trộn với máu, rất đáng sợ, cả khoang xe đang bốc mùi hôi thối nồng nặc.

Cũng may tôi là  Âm Dương tiên sinh, hơn nữa tôi cũng đã biết người nằm trong xe kia là một người bị bệnh, nếu không, đổi thành bình thường mà nhìn thấy một người như vậy thì tôi nghĩ tôi đã sợ chết khiếp mà bỏ chạy tám hướng rồi. 

Tôi buộc mình phải chịu đựng mùi hôi thối nồng nặc, không cho phép mình khạc nhổ trước mặt người bị bệnh rồi cẩn thận quan sát tình trạng của bệnh nhân sau đó vội vã xuống xe.

Vừa bước xuống xe, tôi đã thở hổn hển để nhanh chóng xua đi cái mùi hôi thối mà tôi đã hít vào lồng ngực.

Tất nhiên lúc này tôi cũng hết sức kinh hãi, đây là bệnh quái quỷ gì vậy? Căn bệnh này cũng quá quái ác! Lần đầu tiên tôi thấy có người bị bệnh này, khắp người đầy mủ, giống như một cảnh trong phim kinh dị!

Lúc này, người phụ nữ nhìn thấy tôi xuống xe, chị ấy tràn đầy mong đợi hỏi:

“Trần tiên sinh, theo ngài thì Nhị Trụ nhà tôi rốt cuộc mắc phải bệnh gì?”

Tất nhiên, những người dân làng đang xem náo nhiệt cũng xúm lại xung quanh, tất cả họ đều tò mò nhìn tôi, rõ ràng họ cũng đang muốn biết căn bệnh mà Lý Nhị Trụ mắc phải là bệnh gì. 

Thấy bọn họ đều đang nhìn mình, tôi không khỏi cười khổ, nói với người phụ nữ:

 “Chị, chị quá coi trọng tôi rồi. Tôi chỉ biết một ít thuật âm dương, tôi cũng không phải thầy thuốc, tôi nghĩ chị nên nhanh chóng đến bệnh viện, đừng trì hoãn việc chữa trị ở đây.”

Khi người phụ nữ nghe tôi nói vậy, chị ấy lập tức bật khóc, nắm lấy tay tôi và cầu xin:

“Trần tiên sinh, ngài phải cứu lấy Nhị Trụ nhà tôi. Căn bệnh kỳ lạ của Nhị Trụ của chúng tôi có tới bệnh viện cũng vô ích. Bệnh viện cũng không biết anh ấy mắc phải bệnh gì. Bây giờ chỉ có ngài mới có thể cứu anh ấy.”

Tôi nghe đến đây, không khỏi ngẩn ra:

“Sao cơ? Chị đã đưa anh ấy đến bệnh viện rồi à? Toàn thân chảy mủ, không phải là do bị nhiễm trùng lâu ngày sao?”

Chị ấy trả lời: 

“Không, bệnh viện không thể tìm ra loại bệnh đó. Chúng tôi cũng đã tới vài bệnh viện khác nhưng họ cũng chỉ nói với chúng tôi hãy đi tìm bác sĩ khác. Hơn nữa… hơn nữa tôi nghĩ nghĩ lý do khiến Nhị Trụ nhà tôi bị bệnh có thể là do gặp phải chuyện gì đó quỷ dị.”

“Ồ?” Tôi nhíu mày, nếu bệnh viện không tra ra được Nhị Trụ mắc bệnh gì, thì chuyện này đúng là càng ngày càng quái lạ. Chẳng lẽ đây thật sự là tà bệnh?

Ngay lập tức, tôi vội mở thiên nhãn, rồi lại nhìn vào trong xe. Lần này, tôi thực sự thấy rằng có thứ gì đó đang đến, tôi thấy ấn đường của Lý Nhị Trụ có màu đen, trên trán anh ấy có vết bầm tím. Đúng là anh ấy đã đụng phải cô hồn dã quỷ. Hơn nữa, tôi thấy ba ngọn lửa trên người anh ấy có tới hai ngọn đã bị dập tắt, chỉ còn lại ngọn lửa trên đỉnh đầu.

Nhìn thấy điều này, tôi đã có thể mơ hồ kết luận rằng căn bệnh kỳ lạ mà Lý Nhị Trụ mắc phải có thể thực sự liên quan đến một thứ gì đó xấu xa. Có thể anh ấy đã gặp phải cô hồn dã quỷ rồi.

Nghĩ tới đây, tôi lập tức quay đầu hỏi người phụ nữ kia: 

“Chị, chị nói kỹ cho tôi biết, Lý Nhị Trụ nhà chị làm sao lại mắc bệnh này, mắc bệnh này từ khi nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play