Y học cổ truyền chú trọng nhìn, ngửi, hỏi, cảm để tìm ra nguyên nhân rồi kê đơn thuốc phù hợp. Thuật âm dương cũng vậy, phải biết nguyên nhân thì mới biết cách hóa giải. Tuy rằng, trước mắt tôi có thể thông qua thiên nhãn để thấy rằng Lý Nhị Trụ đã đụng phải cô hồn dã quỷ, nhưng nếu đụng phải thứ đó thật thì người ta cũng chỉ bị câu hồn hoặc bị quỷ quấn thân, trường hợp toàn thân bị chảy mủ, máu thịt lẫn lộn thế này tôi thật sự chưa thấy bao giờ. 

Chuyện này càng lúc càng trở nên quái lạ. Nếu không thể tìm ra được nguyên nhân của căn bệnh này thì quả thật không có cách nào để chữa trị.

Người phụ nữ lau nước mắt rồi hỏi tôi: 

“Trần tiên sinh, ngài có biết Núi Đầu Trâu không?”

“Núi Đầu Trâu?” 

Tôi sửng sốt một chút, kinh ngạc nói: 

“Ý chị là Lý Nhị Trụ nhà chị từng tới Núi Đầu Trâu sao?”

Tôi đương nhiên biết về Núi Đầu Trâu, chỉ cần là người địa phương thì không ai không biết về Núi Đầu Trâu. Núi Đầu Trâu cách thôn Lý mười mấy dặm về phía Bắc, là một ngọn núi lớn sâu hun hút, được che phủ bởi những cánh rừng rậm rậm rạp, bởi vì núi quá lớn, người ngoài đi vào đây sẽ bị lạc, không thể ra khỏi núi. Tất nhiên, lý do tại sao mọi người trong khu vực địa phương biết về Núi Đầu Trâu là vì nơi này thường bị ma ám. Nếu đã là người địa phương, từ nhỏ đến lớn đều đã được nghe những câu chuyện quỷ dị về Núi Đầu Trâu từ những người già cả trong làng.

Như là câu chuyện được kể lại bởi một người đã cao tuổi, người đó kể rằng có cung điện của Diêm Vương ở Núi Đầu Trâu, nếu bất cứ ai xâm phạm vào cung điện của Diêm Vương thì sẽ không có đường trở về mà chỉ có nước mất mạng. Đây không phải là một câu chuyện kể suông mà là một câu chuyện có bằng chứng rõ ràng. Người ta kể là có một nhóm người đã từng thấy quỷ sai và âm binh ở đó, những người nhìn thấy đều một đi không trở lại. Người ta cũng kể rằng một nhóm quân đội Nhật Bản đã đến Núi Đầu Trâu trước khi được giải phóng, nhưng không ai trong số họ quay trở lại.

Một số người già cũng nói rằng khi họ còn trẻ, họ thường đi săn ở Núi Đầu Trâu. Nhưng không may, họ bị lạc trong núi, giữa đêm hôm khuya khoắt, họ thấy trong núi có một rạp hát vẫn còn đèn đuốc sáng trưng, trên sân khấu còn có những diễn viên tuồng đang biểu diễn. Họ biết rằng mình đã gặp phải ma quỷ nên đều bỏ chạy. Kết quả là tuy họ tìm được đường về nhưng lại bị bệnh nặng, suýt chút nữa không qua khỏi.

Nói tóm lại, những chuyện kỳ lạ về Núi Đầu Trâu nhiều không đếm xuể. Từ nhỏ chúng tôi đã được nghe các cụ già kể chuyện ma ở đó, tuy không biết thực hư thế nào nhưng người dân địa phương coi đây là nơi cấm kỵ, cũng đều biết đây là nơi có ma quỷ trú ngụ cho nên từ trước tới giờ không có ai dám chạy vào trong đó. 

Hôm nay, đột nhiên nghe một người phụ nữ hỏi tôi có biết Núi Đầu Trâu không, làm sao tôi không ngạc nhiên được?

Quả nhiên, người phụ nữ gật đầu:

“Đúng vậy, Nhị Trụ nhà tôi lẽ ra không nên đi Núi Đầu Trâu, sau khi trở về từ nơi đó, anh ấy liền mắc phải căn bệnh này.”

“Hả? Vì tới Núi Đầu Trâu nên mới gặp phải bệnh này sao?”

 Tôi kinh hãi hỏi lại.

Người phụ nữ gật đầu, lúc này những thôn dân có mặt cũng vô cùng kinh ngạc, một số người lớn tuổi không khỏi tức giận mà quở trách: 

“Thật vớ vẩn! Không có việc gì làm sao mà lại chạy tới cái nơi đó, đây đúng là tự đi tìm chết mà”

Tôi cũng rất ngạc nhiên, Lý Nhị Trụ không phải là người ngoài, theo logic mà nói, anh ấy cũng biết rằng Núi Đầu Trâu là nơi đại kỵ, tại sao anh ấy lại đi tới chỗ đó làm gì chứ?

Tôi nói ra những nghi vấn trong lòng, người phụ nữ thở dài rồi kể lại đầu đuôi sự việc...

Hóa ra Lý Nhị Trụ cũng biết Núi Đầu Trâu là nơi không được phép lui tới, ngay cả trước đây khi đi săn anh ấy cũng không dám lại gần. Thế nhưng, cách đây một tháng trước, có năm người không biết từ đâu tới nói rằng họ sẽ đến Núi Đầu Trâu để cắm trại mạo hiểm và hỏi Lý Nhị Trụ có thể chỉ đường cho họ không.

Lý Nhị Trụ vốn dĩ là một nông dân lương thiện, anh ấy khuyên bọn họ không nên lui tới những nơi như Núi Đầu Trâu, nơi đây có quỷ hoành hành, nếu đi thì chính là một đi không trở lại.

Thế nhưng năm người kia hoàn toàn không nghe lời khuyên của anh ấy mà càng tỏ ra thích thú, tuyên bố rằng chỉ cần Lý Nhị Trụ đưa họ đến Núi Đầu Trâu, họ sẽ cho anh ấy một ngàn nhân dân tệ để làm lệ phí dẫn đường.

Trong nhà Lý Nhị Trụ có con nhỏ, hơn nữa còn có mẹ già đang đau yếu, bệnh tật, ngày thường, anh ấy kiếm sống bằng nghề làm ruộng là chính, thi thoảng đi bán chút hạt kê để kiếm thêm một khoản trang trải cho cuộc sống gia đình. Điều kiện sinh hoạt cũng không được tốt nên vừa nghe thấy chỉ cần dẫn đường cho họ là có thể kiếm được một khoản không nhỏ, anh ấy liền bị lay động.

Mặc dù biết Núi Đầu Trâu luôn được đồn đại là bị ma ám, ma quỷ lộng hành nhưng Lý Nhị Trụ cho rằng dù sao cũng chưa có ai thực sự nhìn thấy ma quỷ, huống chi anh ấy không đi một mình mà là đi những sáu người, nếu có quỷ thật thì quỷ mới là người phải hoảng sợ.

Nghĩ vậy, Lý Nhị Trụ quyết định dẫn năm người kia tới Núi Đầu Trâu.

Chuyến đi này kéo dài hai ngày, đến sáng ngày thứ ba, Lý Nhị Trụ một mình trở về.

Có thể sẽ có người tò, vì sao anh ấy lại quay về một mình? Còn năm người kia đã đi đâu? Bọn họ không quay về cùng nhau sao?

Tôi cũng vậy, tôi cũng cảm thấy thắc mắc về chuyện này nên đã hỏi người phụ nữ kia. Chị ấy nói với tôi rằng lý do Lý Nhị Trụ trở lại một mình là vì năm người kia đã biến mất, Lý Nhị Trụ đã tìm kiếm khắp nơi nhưng không tìm thấy họ, vậy nên anh ấy mới phải quay về một mình.

Sau khi về nhà được một ngày, Lý Nhị Trụ đi làm đồng như thường lệ, cũng chính vào buổi tối hôm đó, anh ấy cảm thấy cơ thể không ổn, trên người bắt đầu nổi lên nhiều nốt ban đỏ, khắp toàn thân da thịt đều có dấu hiệu thối rữa, chỉ sau một đêm đã trở thành bộ dạng hết sức kinh dị. 

Ban đầu gia đình tưởng là bệnh ngoài da nên đưa đi khám ở bệnh viện huyện, thế nhưng bác sĩ khám không phát hiện ra bệnh gì, viêm nhiễm cũng không, nhiễm khuẩn cũng không, điều trị mấy ngày cũng không có tác dụng gì mà bệnh tình ngày càng nặng hơn. Sau đó, những nốt đỏ này đều biến thành mụn mủ, mủ và máu trộn lẫn với nhau, vàng vàng đỏ đỏ chảy ra, giống như xác chết đang thối rữa, trông rất đáng sợ.

Bệnh viện huyện chữa không được, gia đình đưa anh ấy lên thành phố, chuyển viện mấy lần nhưng bác sĩ đều nói họ nên đến bệnh viện khác.

Bây giờ gia đình đã tuyệt vọng, vì vậy họ đành phải đưa Lý Nhị Trụ trở về nhà.

Chị ấy kể rằng Lý Nhị Trụ nói anh ấy cảm thấy rất ngứa, tuy rằng toàn thân đang thối rữa và không ngừng chảy mủ nhưng anh ấy vẫn gãi những khắp toàn thân vì không chịu nổi cơn ngứa, cứ như vậy, khắp người anh ấy không có chỗ da nào là hoàn chỉnh, cực kỳ khổ sở, ngày nào cũng chỉ biết nằm một chỗ mà kêu rên.

Thấy anh ấy đau đớn như vậy, người nhà ai cũng xót xa, nhất là vợ anh ngày nào cũng rơi nước mắt.

Và mới hôm nay, bí thư chi bộ của thôn Lý thấy bệnh của Lý Nhị Trụ không thể chữa khỏi, nên đã chạy đến nhà hỏi vợ của Lý Nhị Trụ, bệnh viện không chữa được bệnh, chẳng lẽ là tà bệnh?

Khi vợ của Lý Nhị Trụ nghe thấy những lời này, chị ấy nhớ rằng Lý Nhị Trụ đã từng đến Núi Đầu Trâu và anh ấy đã mắc căn bệnh kỳ lạ này vào đêm hôm đó sau khi trở về từ Núi Đầu Trâu.

Chị ấy cũng kể với bí thư chi bộ về điều đó, vừa nghe xong, Lý bí thư cũng chắc chắn rằng Lý Nhị Trụ đã đụng phải thứ gì đó quỷ dị, nói chị ấy nhanh chóng tới tìm tôi để tôi tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra. 

Thế nhưng chị ấy cũng không biết ai có thể chữa được tà bệnh, rồi Lý bí thư cũng nói cho chị ấy biết ở Trần thôn có một người tên là Trần Nhị Cẩu biết chữa những bệnh liên quan đến ma quỷ.

Sau đó, chị ấy nghe theo, vội vã đưa Lý Nhị Trụ chạy tới tìm tôi, thế mới có câu chuyện này. 

Sau khi giải thích đầu đuôi sự việc, người phụ nữ lại bắt đầu khóc và cầu xin tôi:

“Trần tiên sinh, ngài nói xem Nhị Trụ nhà tôi rốt cuộc là bị làm sao? Tại sao anh ấy từ Núi Đầu Trâu trở về lại mắc phải căn bệnh kỳ lạ này, đây là nghiệp sao hu hu.”

Thấy người phụ nữ khóc lóc thảm thiết, lại thấy bệnh tình kỳ lạ đáng thương của Lý Nhĩ Trụ, dân làng xung quanh cũng thấy thương cảm, có người chạy đến an ủi, đồng thời cầu xin thay cho chị ấy, nhờ tôi giúp đỡ gia đình họ.

Nói thật, tôi cũng thông cảm với hoàn cảnh của gia đình họ, bị bệnh như thế này thì đau đớn biết bao. Nói thẳng ra, đây chính là sống không bằng chết.

Ngẩng đầu lên, thấy mọi người đều nhìn mình bằng ánh mắt mong chờ, tôi không khỏi thở dài, bèn nói: 

“Nói thật với mọi người, ấn đường của Lý Nhị Trụ đã chuyển sang màu đen, trên trán còn có những đốm xanh. Đúng là anh ấy đã trúng tà khí.”

Mọi người nghe vậy lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, sau đó mọi người nói: 

“Nhị Cẩu, nếu Lý Nhị Trụ đã chọc giận quỷ, vậy cậu có thể cứu anh ấy, nhìn anh ấy thật đáng thương!”

“Nếu chỉ là trùng tà thì tôi có thể giúp giải trừ nhưng đây là bệnh khó chữa, bị quỷ quấn thân cũng không sinh ra được cái bệnh quái dị này. Căn bệnh này với việc trúng tà lại không có liên quan gì tới nhau” 

Tôi thành thật nói.

Mọi người đều sửng sốt, người phụ nữ kêu lên: 

“Không phải do ma quỷ, vậy bệnh này từ đâu mà ra?”

Tôi cười khổ nói: 

“Tôi cũng không biết, cho nên chuyện này rất phức tạp! Nếu không, chị thử tìm cao nhân khác xem, biết đâu có người biết về căn bệnh này.”

Không phải tôi không muốn giúp, mà tôi không đủ năng lực để giúp. Không tìm được nguyên nhân của bệnh cho nên tôi cũng không có cách nào có thể cứu được Lý Nhị Trụ. Thay vì lãng phí thời gian với tôi, sẽ tốt hơn nếu tìm một cao nhân khác. Bởi vì tôi nhìn thấy Dương Hỏa của sắp tắt hẳn, nếu vẫn không được chữa trị thì thật sự chẳng còn mấy thời gian. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play