Tốc độ của thi thể nữ ấy chẳng khác con người là bao bao, nó lao thoăn thoắt, gắt gao đuổi theo phía sau chúng tôi.

Tôi sợ đến mức nói không nên lời, chỉ biết cắn đầu chạy thẳng ra ngoài. Cũng may hang động này không quá sau, chúng ta đã nhanh chóng chạy đến cửa hang. Lúc này, bí thư và những người bên ngoài đã nhóm lên một đống lửa rất lớn, ánh sáng từ ngọn lửa chiếu sáng khắp bốn phía. Sau khi nhìn thấy bộ dạng hớt ha hớt hải của chúng tôi, ông bí thư và mọi người trong thôn đều bất ngờ: 

“Có chuyện gì vậy?”

Hai anh em Lý Đại Minh sợ đến mức líu cả lưỡi, nói năng không rõ ràng: 

“Quỷ… Quỷ… Quỷ…Có quỷ kìa!” 

“Sao cơ? Có quỷ?” 

Nghe đến từ “Quỷ”, ông bí thư và những người trong thôn bắt đầu hoảng loạn.

Tuy tôi cũng sợ không kém phần bọn họ nhưng dù sao tôi cũng đã chuẩn bị mọi thứ ngay từ đầu, trong cuốn “Mao Sơn bí thuật” có ghi chép về việc đánh bại thi thể, vì thế tôi đã nói lớn với mọi người:

“Xác chết bên trong kia đã sống lại. Mọi người hãy mau mau chuẩn bị máu chó mực cho tôi, khi xác chết ấy ra ngoài, tôi sẽ dội lên người nó!”

“Gì cơ? Lại còn có vụ xác chết sống lại!” 

Mọi người đều sợ hãi, ai ai cũng cảm thấy mơ hồ, chẳng nghe lọt tai những lời tôi vừa nói.

“Ý của tôi muốn nói là xác chết sắp ra khỏi…” 

Chưa kịp dứt câu, thi thể nữ kia đã phóng ra ngoài, hình ảnh đáng sợ trước mắt dọa mọi người phát khiếp đến ngây người!

Tôi hoảng hốt, hét lớn: 

“Chết tiết, còn ngây ra đó làm gì? Mau dội máu chó mực lên người nó!

Vừa nói tôi vừa quay đầu nhìn ra sau, đám người ai nấy đều sợ đến mức run như cầy sấy, xem ra chẳng còn trông cậy vào bọn họ được nữa rồi.

Dường như thi thể nữ kia biết rằng tôi là người có mối đe dọa lớn nhất đối với nó, nên sau khi ra khỏi hang, nó bắt đầu lao về phía tôi. Tôi sợ chết kiếp, đây là cổ trùng Âm Thi, khoan nói đến việc bị nó bóp cổ đến chết, chỉ cần bất cẩn bị nó chạm vào người, nhất định tôi cũng sẽ có kết cục như Lý Nhị Trụ.

Tôi không dám đánh tay đôi với nó, vừa thấy cánh tay đáng sợ của nó duỗi về phía tôi, tôi đã xoay người bỏ chạy. Vừa chạy trốn, tôi vừa rút trong tay nải một thanh kiếm gỗ đã yểm bùa, tôi liều mạng đâm vào người nó, nhưng thân thể nó như một bức tường đồng thép, thanh kiếm gỗ ấy không hề làm tổn thương nó.

Trong lúc cấp bách, tôi lớn tiếng với mọi người trong thôn: 

“Mẹ nó, máu chó mực đâu rồi?”

Thi thể nữ ấy có trí thông minh nhạy bén chẳng khác nào một người sống, nó không đuổi bất kì ai, chỉ một mực nhắm vào tôi. Người dân trong thôn quá hoảng sợ, họ bắt đầu lùi về phía sau tận mười mét, tôi tức đến mức muốn chửi thề.

May mắn thay, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lý Đại Minh đã đến giải cứu cho tôi, tôi nhìn thấy cậu ấy ôm một xô máu chó mực, tạt về phía thi thể nữ kia.

“Ào…”

Từ đầu đến chân của thi thể nữ kia hứng trọn một xô máu chó mực, ngay lập tức, thi thể ấy hét lên một tiếng thê lương, tiếng kêu gào quá thảm khốc, tiếng kêu gào ấy hệt như một con chó sói, khiến tôi muốn điếc tai.

Sau khi bị máu chó đen tạt lên người, làn da hoàn hảo của thi thể nữ kia bắt đầu có biến đổi, giống như bị tạt axit, làn da ấy bắt đầu sủi bọt, thối rữa, tôi còn thấy làn khói mờ nhạt bốc lên từ đó, từng thớ thịt rớt xuống kèm theo đó là những mảng máu bắt đầu lộ ra, cảnh tượng trông thật kinh hoàng.

Phải tận mắt chứng kiến những điều này, dạ dày tôi bắt đầu lộn cào cào khiến tôi muốn nôn mọi thứ ra ngoài. Đâu đó văng vẳng những tiếng nôn khan của những người dân trong thôn, có thể trong đời họ chưa bao giờ gặp phải hình ảnh ghê tởm như bây giờ.

Sau một tiếng la thất thanh, nữ thi thể ngã gục xuống đất. Nhìn thấy thời cơ đã đến, tôi vội nhắc nhở những người dân còn đang trong trạng thái hoảng loạn:  ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Còn ngây người ra đó làm gì, mọi người mau châm đuốc lên thiêu chết nó đi!”

Sau tiếng gọi của tôi, ông bí thư là người hoàn hồn đầu tiên, ông ấy huých tay một người đang còn run rẩy bên cạnh mình, ông quát lớn: 

“Cậu còn không mau châm lửa đi!”

Mọi người trong thôn bắt đầu vực dậy tinh thần, họ sôi nổi châm đuốc, một số người bắt đầu xếp củi vào chỗ thi thể nữ đang nằm, họ mồi lửa, việc đốt xác đã được thực hiện.

Củi đã được nhen lửa, thi thể nữ đã bị hạ bởi máu chó mực và nằm bất động, tôi cứ ngỡ rằng mọi chuyện đã kết thúc. Nhưng tôi đã lầm, sau khi lửa bắt đầu to hơn, cháy xém đến thi thể nữ đang nằm đó, nó bắt đầu bật dậy, quằn quại giãy giụa trong đám lửa. Điều khiến tôi lo sợ chính là ngọn lửa xung quanh nó đang yếu dần, có dấu hiệu sắp tắt, dường như xung quanh không có đủ khí đốt để duy trì ngọn lửa.

Tôi vội dùng mắt thần nhìn một lượt, chết tiệc, trên người thi thể nữ không ngừng tỏa ra rất nhiều sát khí, chính những thứ sát khí nặng nề đó đã dập tắt ngọn lửa.

Mọi người thấy lửa bị tắt, không ngừng hô hào nhau tiếp thêm củi, ai đó thắc mắc: “Tại sao lửa lại không cháy nhỉ?”

Lại một người khác: 

“Mẹ nó, sao buổi tối trong núi lại lạnh thế này!”

Đúng vậy, không phải chỉ bọn họ cảm thấy lạnh, tôi đấy cũng rét đến thấu xương, dường như chúng tôi đang bị nhốt trong hầm băng, lạnh đến mức hai hàm răng va vào nhau cầm cập.

Tôi nhíu mày, nói ra lo lắng trong lòng: 

“Không ổn rồi, máu chó mực hình như không trấn áp được nó nữa.”

Mọi người bắt đầu sợ hãi: 

“Vậy chúng ta nên làm gì đây?”

Tôi hỏi bọn họ: 

“Còn máu chó mực không?”

Mọi người lắc đầu, bí thư nói: 

“Có mỗi một xô máu chó mực đã dội lên người nó rồi, muốn có thêm phải về thôn lấy thôi.”

Ông ấy vừa dứt lời, tôi bắt đầu xây xẩm mặt mày, tôi phải nghĩ cách gì đó, trước khi công hiệu của máu chó đen hoàn toàn mất đi tác dụng, đợi đến khi thi thể kia phục hồi lại sức mạnh, người gặp hoạn nạn chắc chắn sẽ là chúng tôi.

Phải làm gì đây? Phải làm gì đây?

Máu cực dương… Máu gà, máu chó đen, máu thiếu niên?

Nghĩ ra rồi, tôi nhìn đám người trong thôn, có rất nhiều trai tráng mới trên dưới hai mươi tuổi, tôi hỏi bọn họ:

“Có ai còn là thiếu niên không?”

Mọi người trong thôn ngơ ngác, tròn mắt nhìn tôi, dường như họ không hiểu câu hỏi của tôi.

Ông bí thư lên tiếng: 

“Chúng tôi đều đã lớn rồi, làm gì có ai là thiếu niên đâu.”

Tôi suýt chút nữa bị câu nói này chọc tức chết, khẽ lắc đầu: 

“Không phải, ý tôi ai còn là trai tân, mau lên đây cho tôi một chút máu đi. Nếu không, đến lúc thi thể nữ kia tỉnh dậy, chúng ta sẽ vĩnh viễn chôn thây ở nơi này, không ai có cơ hội trở về nữa.”

Tôi vừa dứt lời, mọi người liếc mắt nhìn nhau, sau đó tầm sáu bảy người con trai trẻ bước lên trước. Để bảo toàn tính mạng cho họ và tất cả mọi người, họ không còn cách nào khác, đành dùng rìu cắt tay để lấy máu.

Ngay lúc này, thi thể nữ đã hồi sức, nó gầm lên một tiếng đầy tức giận, nó thổi một hơi lạnh dập tắt ngọn lửa đang le lói. Sau đó, thi thể nữ dùng chân đạp đổ hết đống củi khô, trực tiếp nhào về phía chúng tôi.

Lúc này, bộ dạng của thi thể nữ rất đáng sợ, với thân hình máu thịt lẫn lộn, tôi không còn nhận ra đó là một thi thể hay là một con quái vật.

Tôi hít một hơi thật sâu, lùi một bước chuẩn bị tinh thần, tôi hỏi mọi người: 

“Thứ đó đã có chưa?”

“Đây, có rồi đây…” 

Một người dân từ trong đám đông bước ra, cậu ấy đưa cho tôi một chén máu trai tân.

“Mẹ mày, đi chết đi!”

Tôi với tay nhận lấy chén máu trai tân. Nhân lúc thi thể nữ đang lao về phía tôi, tôi dùng sức tạt thẳng chén máu vào mặt nó…

“Ah!”

Lần này khuôn mặt của thi thể nữ bắt đầu biến dạng, từng đợt khói bốc lên xèo xèo, một tiếng hét thảm thiết vang vọng cả khu núi, sau đó nó ngã xuống.

Nhưng để phòng ngừa cho việc nó lại tiếp tục tấn công chúng tôi, tôi đã rút thanh kiếm gỗ phía sau lưng, đưa ngón trỏ lên miệng cắn một cái, tôi miết ngón tay dính máu lên toàn bộ thân kiếm gỗ kia một vòng. Sau đó tôi dùng hết sức mình, đâm thẳng một kiếm vào giữa ngực thi thể nữ kia.

Lần này cây kiếm gỗ đã phát huy cộng lực, nhát kiếm ấy đã đâm sâu vào ngực thi thể nữ kia, xuyên qua trái tim của nó. Có lẽ do tác dụng của máu dính trên thanh kiếm, tại vị trí bị đâm của thi thể nữ không ngừng bốc khói.

Quan sát một lúc lâu, xác định thi thể kia không còn động đậy nữa, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Dù vậy, chúng tôi cũng không thể chủ quan, tôi lại hô hào mọi người kê củi và nhóm lửa, bắt đầu thiêu xác chết ấy.

Lửa càng ngày càng lớn, ánh lửa bập bùng cháy tí tách trong màn đêm, chiếu sáng cả một vùng.

Mãi đến tận hai ba tiếng sau, tôi đoán chừng đã đến giữa khuya, thi thể nữ ấy đã hóa thành tro bụi. Một làn gió nhè nhẹ thổi qua, cuốn theo mọi đất cát và tro tàn, mọi thứ cứ bay bổng khắp nơi, tôi không còn nhận ra đâu là tro cốt, đâu là tro tàn của củi nữa. Có đây điều này chứng minh cho câu nói : 

“Người từ bụi đất, trở về bụi đất.”

Sáng sớm ngày hôm sau, chúng tôi đã có mặt tại thôn Lý.

Vừa bước đến nhà Lý Nhị Trụ, vợ anh ấy đã quỳ gối trước mặt chúng tôi, chị ấy vừa dập đầu vừa khóc.

Chúng tôi đỡ chị ấy đứng dậy: 

“Chị sao vậy? Không lẽ Lý Nhị Trụ lại trở bệnh nặng hơn?”

Người phụ nữ ấy nói: 

“Nhị Trụ đã đỡ hơn rất nhiều rồi, tôi biết tiên sinh đã cứu chồng tôi thành công, nên tôi mừng đến phát khóc.”

Nghe bệnh tình của Lý Nhị Trụ đã có chuyển biến tốt, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Người phụ nữ ấy kể thêm với chúng tôi, đêm qua không hiểu vì sao Lý Nhị Trụ lại cảm thấy buồn nôn, anh ấy nôn ra một thứ rất đáng sợ, nhưng sau khi nôn xong, anh ấy cảm thấy khỏe hơn rất nhiều, tuy vẫn chưa thể xuống giường, nhưng những nốt mụn trên người không còn đau ngứa nữa.

Nghe xong câu chuyện, tôi hỏi chị ấy: 

“Anh ấy đã nôn ra thứ gì?”

Người phụ nữ ấy chỉ tay về cái chậu rửa mặt đang đặt trước cửa, chúng tôi tò mò qua đó xem thử, vừa nhìn thấy vật đó, ai nấy cũng đều cảm thấy buồn nôn, nó quá kinh khủng.

Trong chậu rửa mặt đó đựng một thứ nước màu đen, màu đen của sinh lầy, bên trong có rất nhiều con sâu vẫn còn sống đang ngọ ngoạy, những con cổ trùng đó phát ra một mùi hôi tanh rất khó ngửi. Nghĩ đến những thứ này được lấy ra từ trong miệng của Lý Nhị Trụ, ai nấy đều cảm thấy muốn buồn nôn.

Cuối cùng, chúng tôi vào thăm Lý Nhị Trụ, anh ấy đã khá hơn trước rất nhiều, mọi nốt mụn trên người hoàn toàn biến thành màu đỏ, những thứ dơ bẩn kia đã ra khỏi người anh ấy.

Lý Nhị Trụ nhìn chúng tôi, cảm động đến rơi nước mắt…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play