Lần này chúng tôi mới thật sự hoảng sợ, lòng ngực tôi đánh trống liên hồi, bóng đen kia không phải là một thi thể, nó là một thực thể sống.

Mẹ nó, tôi muốn chửi thề, rốt cuộc đó là cái quái quỷ gì vâỵ, Tôi không nghĩ một hang động như thế này lại có người trốn trong đây.

“Pằng!”

Ngay lúc này, cả người Lý Đại Minh run lên từng cơn, cậu ấy giương súng lên bắn một phát về phía bóng đen kia.

Tiếng súng vang vọng cả hang động, truyền ra bên ngoài, lọt đến tai của đám người đang ngồi chờ, nghe vậy, ông bí thư và mọi người hỏi vọng vào: 

“Có chuyện gì vậy?”

Tôi đáp qua loa rằng chúng tôi vẫn ổn, đồng thời cũng dặn họ tuyệt đối không được vào trong.

Xong việc, tôi quay đầu nói với hai anh em Lý Đại Minh đang lo lắng phía sau mình: 

“Hai người cẩn thận một chút. Theo sát tôi, tôi muốn biết bóng đen kia là cái quỷ quái gì!”

Nói rồi, tôi liền dẫn hai anh em Lý Đại Minh đuổi theo phía trước…

Sau khi rượt đuổi một hồi, cách vị trí ban nãy chừng hơn mười mét, cuối cùng chúng tôi cũng đã thấy bóng người ban nãy, nó mặc một bộ đồ màu trắng, xoay lưng về phía chúng tôi, trong không gian mờ mịt của sương mù, tôi không thể nhìn rõ được gương mặt và dáng người của nó.

Tôi hét lớn về phía bóng người kia: 

“Mày là người hay là quỷ?” 

Tiếng hét của tôi lại vang vọng khắp hang động, nhưng bóng người phía trước vẫn không nói gì. Thứ đó không chạy trốn nữa, nó đứng im không nhúc nhích, chỉ im lặng trong bóng tối và đưa lưng về phía chúng tôi. 

Thú thật, lòng bàn tay tôi đã bắt đầu rịn mồ hôi, bởi vì thứ này quá quỷ dị.

Lý Đại Minh nói: 

“Mặc kệ hắn là người hay quỷ, chúng ta cứ bắn hắn bị thương đã rồi tính sau.”

Tôi tính bảo cậu ấy đừng hành động thiếu suy nghĩ, nhưng lời chưa kịp nói, cậu ấy đã giơ súng bắn một phát vào bóng người kia.

“Pằng!”

Tiếng súng vang lên, sau một tiếng “Rầm” chúng tôi lại không thấy bóng người ấy nữa. Đúng vậy, không thấy nữa, nó hoàn toàn biến mất.

Chuyện đã quá rõ ràng, bóng người kia chắc chắn không phải đang chạy trốn, nó đã tan biến vào hư không.

Lý Đại Minh thắc mắc: 

“Sao lại không thấy nữa? Lỡ nào hắn bị bắn trúng nên ngã xuống đất rồi?”

Lý Tiểu Minh hốt hoảng: 

“Anh à, lỡ như đó là người thật, chúng ta sẽ mang hoạ mất!”

Nghe những lời này, Lý Đại Minh cũng lo lắng, cậu ấy nói: 

“Có thật sự là anh đã làm bị thương người đó không?”

Thú thật, tôi cũng khá lo lắng, nếu là quỷ thì chuyện này không thành vấn đề. Nhưng lỡ như chúng tôi tấn công con người, sau này họ có kiện tụng, nhất định chúng tôi sẽ không thoát tội.

Nghĩ đến đây, chúng tôi đều lo lắng, sau đó chúng tôi đã cầm đuốc qua đó kiểm tra. Vừa đến gần, điều trước mắt đã khiến chúng tôi không khỏi choáng váng, chúng tôi không thấy bóng người ban nãy nữa.

Tuy chúng tôi không thấy bóng người ấy nữa, nhưng chỗ mà nó đứng ban nãy, chúng tôi lại thấy một cổ quan tài rất lớn, một cổ quan tài dựng đứng sừng sững ngay trước mắt chúng tôi.

Lý Đại Minh chỉ tay về hướng chiếc quan tài trước mặt chúng tôi:

“Sao lại thế này? Không lẽ người ban nãy đã trốn trong quan tài rồi?” 

Lý Tiểu Minh sợ đến mức cả người run lên bần bật, cậu ấy lắp bắp: 

“Anh đừng làm em sợ, vậy thứ vừa rồi chúng ta nhìn thấy là xác chết hay quỷ? Lẽ nào chúng ta gặp quỷ rồi sao?”

Ba người chúng tôi im lặng nhìn nhìn, chúng tôi đều cảm thấy câu chuyện này quá mức quỷ dị, nó khiến chúng tôi dựng tóc gáy.

Lý Đại Minh nói: 

“Ông đây không tin trên đời có ma quỷ. Bằng không chúng ta cứ mở nắp quan tài ra xem, mặc kệ nó là cái quái quỷ gì, tôi nhất định sẽ bắn chết nó.”

Không thể không khen ngợi Lý Đại Minh, lá gan của cậu ấy rất lớn, đến thời điểm hiện tại mà cậu ấy còn muốn tìm tòi nguồn cơn cho ra nhẽ.

Nghe cậu ấy nói như vậy, tôi vội cản: 

“Không được mở quan tài. Đây chúng là chiếc quan tài chúng ta đang tìm, bên trong đó chắc chắn có thi thể chứa cổ trùng Âm Thi, nếu chúng ta chạm tay vào chắc chắn sẽ bị dính cổ trùng.”

Nghe tôi phân tích, hai anh em Lý Đại Minh đều kinh sợ, nghĩ đến hậu quả mà Lý Nhị Trụ phải gánh chịu, hai người không ai dám làm liều.

Lý Nhị Trụ từng nói quan tài chứa thi thể nữ là một chiếc quan tài được dựng được, điều này có thể xác thực rằng cỗ quan tài đang ở trước mặt chúng tôi chính là nơi đã khiến Lý Nhị Trụ trúng trùng cổ.

Chỉ khác nhau một điều là lúc Lý Nhị Trụ nhìn thấy nó, chiếc quan tài đang mở nắp, còn khi chúng tôi đến, cổ quan tài này đang đóng nắp.

Nhìn tình cảnh trước mắt, tôi khẽ nhíu mày, vậy Lý Nhị Trụ đã tự tay mở nắp chiếc quan tài này hay là xung quanh còn vài cỗ quan tài dựng đứng khác nữa mà chúng tôi chưa thấy?

Để tránh cho việc nhầm lẫn quan tài, tôi đã tự mình đi một vòng để kiểm tra, kết qua tôi đã chắc chắn rằng đây là điểm cuối cùng, nơi đặt quan tài chính là một ngôi mộ. Phần mộ không lớn, dựa vào ánh sáng của cây đuốc, chúng tôi có thể nhìn bao quát phần mộ, ngoài chiếc quan tài dựng đứng, xung quanh không có bất kì vật gì khác.

Vậy thì chúng tôi đã tìm đúng, trùng cổ Âm Thi nhất định nằm trong chiếc quan tài này.

Sau khi chắc chắn được kết quả, tôi nói với anh em Lý Đại Minh, dường như họ vẫn còn đang rất sợ hãi: 

“Đúng là nó rồi, chúng ta mau kéo cổ quan tài này ra ngoài.”

“Hửm?”  

Lý Tiểu Minh giật mình, cậu ấy sợ hãi chỉ tay về phía quan tài: 

“Bóng người kia vừa mới chui vào trong quan tài, chiếc quan tài này quá quỷ dị, liệu rằng chúng ta có thể chạm vào nó không?”

“Chúng ta không thể nghĩ nhiều như vậy đây, dù cho nó thật sự chứa quỷ, chúng ta cũng phải thiêu đốt nó, nếu không tính mạng của Lý Nhị Trụ sẽ bị đe doạ.” 

Nói rồi tôi bắt đầu hành động, đầu tiên tôi lấy dây thừng từ trong tay nải ra, trói quanh cổ quan tài một lượt.

Nói đi cũng phải nói lại, tôi không thể trách Lý Tiểu Minh, vừa tận mắt nhìn thấy một bóng người biến mất vào trong quan tài, cho dù là bất cứ ai đi nữa, họ cũng sẽ sợ hãi mà không dám đụng  tay vào chiếc quan tài.

Có điều, khi tôi nhắc về bệnh tình của Lý Nhị Trụ, hai anh em Lý Đại Minh đã vực dậy tinh thần, tiến lên giúp đỡ tôi.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã cột xong cổ quan tài, chúng tôi từ từ hạ nó xuống, sau đó ba người chúng tôi nối đuôi nhau hợp sức kéo quan tài đi về phía cửa hang.

Cỗ quan tài này phải nặng hơn hai trăm cân, chúng tôi mệt đến mức cả người thấm đẫm mồ hôi, nhưng chỉ mới kéo nó đi được hơn mười mét.

Trong lúc chúng tôi mệt đến mức thở không ra hơi, Lý Tiểu Minh phát hiện ra điều gì đó, cậu ấy nói: 

“Các anh có nghe thấy gì không?”

Nhìn bộ dạng lo lắng của em mình, Lý Đại Minh hỏi: 

“Nghe thấy gì?”

Lý Tiểu Minh nói: 

“Em nghe thấy hình như bên trong chiếc quan tài này đang phát ra tiếng động!”

Nghe những lời này, tôi và Lý Đại Minh đều hoảng hốt, chúng tôi điều chỉnh nhịp thở, chú ý lắng tai bên cạnh cỗ quan tài.

Không gian chìm vào im lặng, đột nhiên có một vài tiếng động, bên trong quan tài phát ra âm thanh “Rầm rầm rầm” giống như có vật thể sống bị nhốt trong quan tài.

Những âm thanh ấy rất rõ ràng, chúng tôi liếc mắt nhìn nhau, da đầu căng lên, cả người nổi da gà, trái tim muốn vọt ra ngoài.

Lý Đại Minh nói: 

“Chết tiệt, không phải chúng ta gặp quỷ rồi chứ?”

Tôi khá lo lắng, đưa tay ra hiệu hai người kia lùi về sau một chút, sau đó một mình tôi đứng cạnh cổ quan tài, chầm chậm kề tai lắng nghe. Nhưng lần này tôi lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì.

Tôi nhíu mày, lẽ nào ban nãy chúng tôi đã nghe nhầm sao?

Không ngờ, lúc tôi chuẩn bị đứng dậy, cổ quan tài phát ra một tiếng “ Rầm” rất lớn, nắp quan tài trực tiếp bị bật tung lên trời, dường như có thứ gì đó bên trong đã dùng lực đá thật mạnh vào cái nắp.

Lần này tôi thật sự bị dọa sợ, dù sao tôi cũng đang ở rất gần chiếc quan tài, lỗ tai vẫn còn đang kè sát bên nó, nảy sinh ra tình huống bất ngờ, tôi không chuẩn bị tâm lý kịp, lập tức té xuống mặt đất.

Lúc này một mùi hôi tanh nồng nặc bắt đầu tủa ra khiến tôi buồn nôn. Tất nhiên hai anh em Lý Đại đang đứng trước cổ quan tài cũng sợ hãi không kém tôi là bao, họ phát ra những tiếng kêu thất thanh, trong tình huống này, hai người họ không bị doạ đến mức ngất đi đã là giỏi lắm rồi.

Chuyện tiếp theo mới khiến tôi muốn són ra quần, sau khi nắp quan tài được đá bay, bên trong chiếc quan tài có một dáng người đang bò lên, là nữ, sắc mặt trắng như tờ giấy, cả người bận một bộ đồ trắng. Vẻ ngoài của người nữ ấy không tệ, nhưng đó lại là một xác chết.

Nhìn xác chết nữ hiện tại, tôi đã quá rõ, đây chẳng phải là thi thể nữ mà Lý Nhị Trụ đã nhắc đến hay sao?

Điều tôi không thể ngờ là xác chết này lại có thể bò dậy.

Sau khi đứng dậy, thi thể nữ bắt đầu bò ra khỏi quan tài.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tôi bắt đầu nổi da gà, liếc mắt nhìn thấy anh em Lý Đại Minh đang hoảng sợ há hốc miệng, tôi hét lớn: 

“Còn ngây ra đó làm gì? Mau chạy đi!”

Nghe thấy tiếng hét của tôi, hai người họ mới hoàn hồn, ngay lập tức chạy thật nhanh về phía cửa hang.

Sau khi ra khỏi quan tài, thi thể nữ kia vươn đôi tay bổ nhào về phía tôi.

Tôi vội vàng lấy trong tay nải ra vài lá bùa “Đuổi quỷ Ngũ Lôi” sau đó ném về phía thi thể nữ kia, cứ ngỡ thi thể ấy sẽ tan rã như những bông hoa, nhưng tôi đã lầm, sau khi lá bùa đuổi quỷ được nén vào thi thể kia, nó lại không phát huy tác dụng.

Chết tiệt, tôi khá bất ngờ khi rơi vào tình huống này, tôi không dám đứng lại, cũng nhanh chân chạy theo sau anh em nhà Lý Đại Minh, vừa chạy tôi vừa thầm mắng ông già Trương thiên không nói cho tôi biết rằng cổ trùng Âm Thi có thể đi lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play