Cửa hang không quá lớn, nhưng sau khi chúng tôi bước vào trong, lối đi thông thoáng hơn rất nhiều. Khi tôi chuẩn bị đi vào sâu hơn, bỗng nhiên, phía sau lưng tôi phát ra một tiếng bùm, ông bí thư đã ngã xuống mà không hề báo trước điều gì.

Điều đó khiến chúng tôi hoảng sợ, vì sao ông ấy lại ngất xỉu?

Không lẽ ông ấy đột nhiên phát bệnh sao?

Nhưng chuyện khiến tôi lo lắng nhất là mọi người phía sau đang bắt đầu trở nên hoảng loạn. Tôi giật mình, vội quay ra phía sau hỏi lớn: 

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Có người lên tiếng trả lời: 

“Trần tiên sinh, Lý Đại Ngưu đột nhiên té xỉu!”

Chết tiệt! Nghe xong những lời này, trong lòng tôi thầm cảm thán: 

“Hỏng bét rồi!” Bọn họ không phải ngẫu nhiên phát bệnh, vì thế tôi ra hiệu cho mọi người lập tức lui ra ngoài.

Sau khi ra khỏi hang, mọi người đều hoảng sợ, họ xúm nhau hỏi tôi: 

“Có chuyện gì xảy ra với ông bí thư và Lý Đại Ngưu vậy?”

Nói thật, tôi cũng rất lo sợ, chuyện này không hề tốt một chút nào, lỡ như hai người họ phải bỏ mạng ở nơi đây, cho dù không ai oán trách tôi, thì tôi cũng tự áy náy và cắn rứt lương tâm với bản thân mình, dù sao tôi cũng là người dẫn bọn họ lên núi. 

Tôi vội vàng đến xem tình hình của ông bí thư và Lý Đại Ngưu, hai người họ mặt trắng bệt không còn một giọt máu, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi to như hạt đậu, quần áo hai người đều ướt sũng. Nhìn thấy tình huống trước mắt, tôi không thể tránh khỏi việc kinh sợ:

“Bọn họ đã bị dính phải sát khí.”

Những người có vận số kém hoặc hoặc dương khí quá yếu sẽ dễ dàng bị sát khí xâm chiếm, trường hợp nhẹ thì té xỉu, nặng thì mất mạng. Điều này phải trách tôi không có quá nhiều kinh nghiệm, thứ chúng tôi đang tìm kiếm là “Tà sát”, thì làm sao tránh khỏi việc xung quanh sẽ có rất nhiều sát khí. Không phải ai cũng có thể chống chọi với lượng sát khí nhiều như vậy. Nói thẳng ra, đây là lỗi sai của tôi, tôi đã suy nghĩ không kĩ càng trong việc này.

Sau khi nghe tôi nói rằng ông bí thư và Lý Đại Ngưu đã dính sát khí, mọi người đều hoảng hốt, ai nấy cũng bị dọa đến khiếp sợ.

Tôi phải trấn an mọi người, sau đó tôi soạn bút mực và bài lá bùa đã chuẩn bị sẵn trong tay nải ra, tôi vẽ và dán lá bùa “Đẩy lùi sát khí” lên trán hai người kia, không lâu sau, hai người ấy từ từ tỉnh lại.

Thấy ông bí thư và Lý Đại Ngưu đã tỉnh, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, họ bắt đầu xúm lại hỏi han hai người:

 “Vừa rồi chuyện gì đã xảy ra thế?”

Ông bí thư và Lý Đại Ngưu chầm chậm kể với chúng tôi, lúc mới vào cửa hang, đột nhiên họ cảm thấy tức ngực, hai mắt tối sầm, sau đó họ không còn biết gì hết.

Tôi giải thích với mọi người rằng đó là dấu hiệu của việc dính sát khí. Không ngờ, tôi vừa dứt lời, có một vài người lập tức cảm thán, ban nãy bọn họ cũng có cảm giác khó chịu trong lòng ngực y hệt như vậy, cả người đột nhiên đổ đầy mồ hôi.

Tôi thoáng giật mình, nhìn lướt mọi người trong đoàn một vòng, nhìn những nỗi sợ trên những gương mặt ấy, tôi biết họ sẽ không nói dối. Tôi nghĩ ngợi một lúc, lên tiếng: 

“Xem ra có một số người trong chúng ta không thể tiếp xúc với sát khí bên trong hang được.”

Điều may mắn ở đây là cửa hang khá nhỏ, vì thế chúng tôi phải xếp hàng đi vào từng người một, nếu cửa hang thông thoáng hơn, đám người chúng tôi cứ trực tiếp xông vào trong thì tôi không biết sẽ có chuyện nguy hiểm gì sẽ xảy ra nữa.

Trong lòng tôi không khỏi cảm thấy bất an.

Ông bí thư hỏi tôi: 

“Trần tiên sinh, nếu mọi người không thể tránh được sát khí, vậy làm sao chúng ta có thể vào trong đó?”

Câu hỏi rất hay, nếu chúng tôi muốn thiêu thi thể nữ kia, bắt buộc chúng tôi phải vào trong đó trước và kéo quan tài ra ngoài. Mọi người đều biết không khí trong động không có quá nhiều, thiếu khí đốt, đừng nói đến việc thiêu một xác chết, cho dù muốn đốt một cành củi nhỏ cũng là chuyện khó làm. Nhưng một mình tôi sẽ không thể kéo thi thể ấy ra ngoài được.

Mọi người giương mắt nhìn tôi, câu chuyện dính sát khí của ông bí thư và Lý Đại Ngưu đã khiến cho tinh thần của họ bị lung lay.

Tôi nhíu vậy, thầm tính toán:

“Vậy Lý Nhị Trụ vào trong bằng cách nào? Không lẽ anh ấy không bị ảnh hưởng bởi sát khí sao?”

Nghĩ đến đây, tôi hỏi ông bí thư: 

“Bí thư ơi, ngày thường Lý Nhị Trụ làm công việc gì?”

Ông bí thư ngây người, ông ấy không hiểu ý của tôi: 

“Cậu ấy không làm gì cả, chỉ ở nhà làm ruộng thôi!”

“Nhị Trụ còn giúp người ta đi giết mổ heo nữa.”

Có một người trong thôn lên tiếng bổ sung thêm.

Nghe điều này, tôi lập tức hiểu ra vấn về, trong “Mao Sơn bí thuật” có ghi chép rằng những người có số phận đặc biệt, diện mạo hung dữ có thể trấn áp được sát khí. Cái gọi là số phận đặc biệt thật ra là bát tự của người đó sẽ hơi khác người một chút, người đó có thể khuất phục hoặc tổn thương người khác, cộng thêm diện mạo hung tợn, tất nhiên sẽ có khí thế để đi hù doạ người khác. Có lẽ đây là cái chính tà đối lập mà mọi người hay nói đến. Một đạo lý quá rõ ràng: Người cường tôi nhược, người nhược tôi cường.

Cũng có lý, Lý Nhị Trụ là một tên mổ heo, trên người anh ấy sẽ tự sinh ra sát khí, loại người này có thể chống chọi với một lượng sát khí khác cũng không phải là chuyện khó đoán.

Tôi nghĩ ngợi một lúc, sau đó ngẩng đầu hỏi mọi người: 

“Mọi người ở đây có ai sinh năm Mậu Ngọ không? Hoặc có ai trước đây từng làm mổ heo không?”

Ngay lập tức có hai người đứng dậy, họ nói rằng mình sinh vào buổi trưa năm Mậu Ngọ, họ cũng làm nghề giết mổ heo, thường ngày đứng bán thịt heo trong trấn.

Hai người có vẻ bề ngoài rất giống nhau, tôi thăm hỏi vài câu mới biết họ là anh em sinh đôi. Người anh tên là Lý Đại Minh, người em tên là Lý Tiểu Minh.

Nhìn bọn họ, trong lòng tôi rất vui mừng, quan sát họ một vòng, hai người ấy tỏa ra một lượng sát khí tự nhiên rất lớn, không phải họ cố tình hay ra vẻ.

Còn vì sao tôi lại chọn người sinh năm Mậu Ngọ chắc chắn cũng có lý do. Năm Mậu Ngọ thuộc mệnh hoả của trời, hoả khí càng lớn, sát khí càng cao, đồng nghĩa với việc họ có khí thế bức người rất lớn. Chưa dừng lại ở đó, hai anh em này không chỉ sinh vào năm Mậu Ngọ, họ còn sinh ra vào buổi trưa, hoả càng thêm hoả, cộng thêm việc họ là đồ tể, chắc chắn trong người có không ít sát khí. Để hai người này theo tôi vào trong hang chắc chắn sẽ không xảy ra bất kì điều gì bất trắc.

Tôi biết sẽ có người thắc mắc rằng có người hoả khí rất nhiều như vậy, không phải là chuyện quá tốt sao?

Thật ra số mệnh của hai anh em này rất đặc biệt, hoả khí rất lớn, nhưng như vậy cũng không hẳn là tốt. Người sinh ra vào năm Mậu Ngọ, lại đúng vừa giữa trưa, những người như vậy rất dễ kích động, nổi nóng, tính khí thất thường, vì sao họ lại như vậy ư?

Chính là vì họ đang hừng hực trong lửa đốt!

Quay về câu chuyện chính, bây giờ đã có hai anh em này yểm trợ, tôi thấy an tâm hơn rất nhiều. Tôi nói với bọn họ: 

“Hoả khí của hai cậu rất lớn, có thể trấn áp được sát khí bên trong động, hai cậu có dám cùng tôi đi vào trong khiên quan tài ra ngoài không?”

Hai anh em liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó dứt khoát gật đầu: 

“Được, dù cho chúng tôi có dính sát khí, cũng đã có tiên sinh giải bùa rồi. Chúng tôi không sợ!”

Tôi cười: 

“Yên tâm đi, hai người thuộc mệnh hoả, sẽ không có trắc trở gì đâu.”

Nói rồi tôi dặn ông bí thư và mọi người ngồi đợi ở ngoài, đừng ai vào trong.

Sau câu chuyện dính sát khí của ông bí thư, mọi người đều biết đây là sự thật, nên ai cũng ngoan ngoãn gật đầu, không dám làm gì bậy bạ.

Lúc này ông bí thư mới gọi hai anh em kia đến, ông ấy giao hai khẩu súng săn cho Lý Đại Minh và Lý Tiểu Minh, ông ấy dặn thêm lỡ gì bất trắc có cái để phòng thân.

Thật lòng mà nói, súng ống vô dụng với tà ma quỷ quyệt, nhưng đây là tấm lòng của ông bí thư, tôi cũng đành để cho hai anh em ấy cầm theo súng săn, tuy không thể đánh bại được ma quỷ, nhưng khẩu súng ấy sẽ tiếp thêm can đảm cho hai anh em nhà ấy, khí thế sẽ tăng lên chứ không hề giảm đi.

Bây giờ bầu trời đã dần dần tối, thời gian ngày càng cấp bách, nếu còn tiếp tục trì hoãn, nhất định Lý Nhị Trụ sẽ không qua khỏi.

“Các cậu cứ cẩn thận đi theo sau lưng tôi, không có chuyện gì đâu.” 

Tôi hít một hơi thật sâu rồi động viên hai anh em, sau đó cầm đuốc đi vào trước, hai người nói đuôi tôi đi vào sau.

Vừa vào trong hang, tôi cảm thấy một luồng sát khí rất lớn, thoáng rùng mình, tôi vội vẽ một lá bùa “Đẩy lùi sát khí”, nhờ đó tôi mới không bị dính những hệ luỵ do sát khí mang lại.

Nhiệt độ bên trong thấp hơn bên ngoài rất nhiều, từng đợt gió lạnh từ ngoài lùa vào trong, cây đuốc trong tay tôi tuy lớn nhưng ánh sáng của nó chiếu đi không đủ xa. Phía trước mặt chúng tôi là một lớp sương mù mờ ảo, trong hang lúc này như một hố sâu không thấy đáy, xung quanh tràn ngập một mùi quỷ dị…

Tuy rằng chúng tôi không sợ sát khí trong động, nhưng chúng tôi đang không ngừng vào sâu hơn, điều đó càng khiến chúng tôi lo lắng, không biết có loại ma quỷ nào đang chờ chúng tôi bên trong.

Chúng tôi từ từ rảo bước về phía trước, sau khi đã vào hơn mười mét, lúc này Lý Đại Minh bỗng nhiên kéo tay tôi.

Tôi nhíu mày, quay sang hỏi cậu ấy: 

“Chuyện gì vậy?”

“Tiên sinh, cậu nhìn đi, đó là cái gì vậy?”

Gương mặt của Lý Đại Minh rất lo lắng, chỉ tay vào hướng cuối con đường, cậu ấy trả lời tôi bằng chất giọng thì thầm.

Tôi và Lý Tiểu Minh giật mình, chúng tôi vội chạy theo hướng cuối đường người anh đã chỉ. Tuy mọi thứ rất mờ ảo, nhưng ở cuối đường có một bóng đêm, giống với một người đang đứng, nó không hề nhúc nhích.

Đột nhiên thấy sự xuất hiện của người kia, chúng tôi đều khiếp sợ, tóc gáy dựng lên từng đợt.

Trán của Lý Tiểu Minh đã bắt đầu lấm tấm vài giọt mồ hôi lạnh: 

“Tiên sinh, đó… đó có phải là quỷ không?”

“Đừng sợ, đó có thể là thi thể nữ mà chúng ta đang tìm.” 

Tuy nhìn bóng đen hình người kia cũng khiến tôi rất lo sợ, nhưng tôi biết đây là lúc mình phải bình tĩnh nhất. Vả lại Lý Nhị Trụ đã từng kể với tôi rằng cổ quan tài của thi thể nữ kia được dựng thẳng, đồng nghĩa với việc thi thể nữ kia đang đứng.

Tô cố hết sức trấn an bản thân, sau đó tôi hét lớn về phía bóng người đang đứng phía trước: 

“Ai đó?”

Âm thanh của tôi được truyền đi khắp hang động sâu thẳm vắng vẻ này, chúng tôi vẫn đang nhìn chằm chằm về phía bóng đen kia. Ngay khoảnh khắc, bên phía bóng đêm phát ra một tiếng “Ầm”, sau đó nó chạy mất!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play