Dựa theo lời trong “Mao Sơn bí thuật”, cực âm sinh ra tà ác, thi thể nữ đại diện cho âm, nằm trong quan tài là sát, chết rồi nuôi dưỡng thành âm thi cổ (xác cổ độc cực âm), cái này là âm càng thêm âm, sát càng thêm sát, hoàn toàn biến thành “tà sát”.
Muốn đối phó với “Tà sát” này thì dùng những bùa chú bình thường cũng vô dụng, bởi vì nó không được xem như một âm hồn, nó chỉ tồn tại dưới dạng một “kiếp nạn” mà thôi, khoản này thuộc về mặt Thiên Đạo trong kiếp số. Trong cuốn “Bí thuật của phái Mao Sơn” có ghi chép rằng, muốn phá giải nó phải dùng đến cực dương.
Người ta truyền rằng “Cực âm là sát, cực dương là sinh”, nghĩa là cực âm thống trị phần diệt, cực dương thống thị phần sống. Người sát thì tôi sinh, chỉ cần phần sinh mạnh hơn phần sát, những điều độc ác do phần sát mang lại đều có thể được hóa giải.
Vậy sát là gì? Sát gồm có âm, oán, tà, ác. Vậy còn sinh thì sao? Người được sinh ra từ tinh khí của ba và máu thịt của mẹ gọi là sinh. Cho nên muốn phá giải tà sát, chúng ta có thể dùng dương huyết. Phái Mao Sơn có ghi chép rằng thứ được gọi là “Dương huyết” thật ra là máu gà, máu chó đen, máu của đồng tử, chỉ có máu của cực dương mới có thể phá giải được thi thể mang “Tà sát”.
Tôi bắt đầu học thuộc lòng những phương thức cần thiết được ghi trong “Mao Sơn bí thuật”, sau đó vẽ thêm vài lá bùa trừ tà Ngũ Lôi đã trấn áp ma quỷ. Sau khi hoàn thành xong mọi chuyện, tôi mới thở phào nhẹ nhõm và yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Bởi vì đêm qua ngủ quá muộn, nên hôm nay tôi kéo dài một giấc đến tận 9 giờ sáng mới tỉnh dậy. Sau khi thu dọn đồ đạc, mang theo bùa chú và pháp khí cần thiết tôi ra khỏi cửa, lao vội xuống con đường dẫn đến thôn Lý…
Lần này khác hẳn lần trừ quỷ giúp Dương Thiên, lần này tôi đến để chữa bệnh cho Lý Nhị Trụ, tôi sẽ không được lợi lộc gì trong chuyện này, mặc khác tôi còn có thể tự chuốc lấy phiền phức cho chính mình. Nếu chuyện thành công, mọi người sẽ rất cảm kích với ân nhân đã cứu mạng mình, họ sẽ khắc cốt ghi tâm. Nhưng nếu chuyện không thành, không thể cứu được người gặp nạn là một lẽ, nhẹ thì tôi tốn công vô ích, nặng thì bản thân tôi sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng khi đã tham gia vào câu chuyện này. Vả lại, Trương thiên sư cũng từng nói rằng cứu hay không cứu, cũng chẳng liên quan đến ông ta.
Thứ nhất, chuyện này chẳng được ích lợi gì, thứ hai, chẳng có ai ép buộc tôi phải đi. Nếu hỏi vì sao tôi lại quyết định giúp đỡ Lý Nhị Trụ, nói trắng ra là vì tôi đồng cảm với gia đình anh ta. Người nhà Lý Nhị Trụ đã tìm đến tôi, họ xem tôi như cọng rơm cứu mạng, mặt khác, hiện giờ tôi đã biết lý do dẫn đến căn bệnh quái ác của anh ta, làm sao tôi có thể nhẫn tâm thấy chết mà không cứu?
Tôi tự nhận bản thân không phải làm một thánh nhân, nhưng tôi cũng không quá tuyệt tình, làm việc thiện tích thêm công đức là chuyện nên làm, cái chính là tôi không muốn đập tan tia hi vọng cuối cùng của Lý Nhị Trụ. Phàm là con người, ai cũng sợ mình rơi vào bước đường cùng, tôi cũng vậy, khi tôi quá tuyệt vọng trong việc nhặt nhầm tiền âm phủ,Trương thiên sư đã cứu vớt tôi.
Có lẽ vì bản thân tôi đã trải qua và hiểu quá rõ thế nào là nỗi tuyệt vọng đến tột cùng, nên tôi quyết định sẽ dấn thân vào câu chuyện khó khăn phiền toái này.
Thôn Lý cách Trần thôn của chúng tôi không quá xa, đi qua chừng mười mấy dặm đường núi, sau hơn một giờ đồng hồ sẽ đến nơi.
Thôn Lý cũng không khác thôn Trần là bao, một thôn tầm một trăm hộ gia đình sinh sống, nhà nhà nhiều đời đều đào đất để kiếm ăn. Dù cho bây giờ đã là thế kỷ 21 hiện đại, nhưng vùng nông thôn của chúng tôi vẫn không bị thấy đổi quá nhiều. Chúng tôi vẫn giữ lối sống cũ “bán mặt cho đất bán lưng cho trời”. Những người làm giàu trong thành phố cũng sẽ không đẩy vùng nông thôn của chúng tôi trở nên giàu có. Cái gọi là lá lành đùm lá lách đối với vùng nông thôn như chúng tôi mà nói, thật thừa thãi.
Người trong thôn đều rất nghèo khổ, phần lớn đều là những căn nhà được xây bằng đất nung, tuy nhiên, cũng có vài căn nhà được xây bằng gạch.
Vừa đến thôn, tôi lập tức hỏi người dân về vị trí nhà của Lý Nhị Trụ.
Bởi vì trước đây tôi đã từng giúp đỡ người trong thôn của họ nên phần lớn bọn họ đều nhận ra tôi, vừa nghe tôi hỏi về nhà Lý Nhị Trụ, họ liền biết tôi muốn đến chữa bệnh cho Lý Nhị Trụ, họ đã nhanh chóng dẫn tôi đến nhà anh ấy.
Chẳng bao lâu, mọi người trong thôn đã đưa tôi đến nhà Lý Nhị Trụ. Nhà của anh ấy cũng được xây bằng đất nung, điều kiện trong nhà không mấy khá giả, nếu không muốn nói là rất tệ. Vợ của Lý Nhị Trụ vừa thấy tôi đã lập tức ra chào đón, chị ấy đưa tay lau nước mắt:
“Trần tiên sinh, cuối cùng ngài cũng đã đến rồi, xin ngài hãy cứu mạng Nhị Trụ nhà tôi…”
Tôi hỏi chị ấy đã xảy ra chuyện gì, có phải bệnh tình của anh Lý đang trở nặng thêm không?
Người phụ nữ gật đầu, chị ấy kể rằng ngày hôm qua, sau khi tôi quay về, bệnh tình của chồng chị ấy đột nhiên trở nên trầm trọng, đến sáng nay cũng không thể nuốt nổi ngụm cơm hay chén cháo nào.
Người nông thôn có thể không biết về y học, nhưng mọi người đều tự ngầm hiểu, một người đến cả cơm nước cũng không ăn nổi, vậy là sắp xong đời rồi.
Vậy đấy, bảo sao người phụ nữ này lại không lo lắng cho được?
Nghe xong những lời này, mọi người trong thôn đều biến sắc, ai nấy cũng cảm thấy lo lắng thay cho Lý Nhị Trụ.
Tôi vội kêu người phụ nữ ấy dẫn tôi vào trong nhà. Khi đến giường của Lý Nhị Trụ, tôi đã dùng mắt thần để tìm hiểu, quả thật, dương hoả cuối cùng của anh ấy rất yếu.
Xem ra tình hình nghiêm trọng hơn tôi nghĩ, nếu không nhanh chóng giải quyết thi thể nữ kia, sợ rằng đêm nay Lý Nhị Trụ sẽ khó lòng qua khỏi.
Nghĩ đến đây, tôi vội quay sang nói với người phụ nữ:
“Chị dâu! Tôi không dám vòng vo, tôi xin phép nói thẳng vấn đề. Anh Lý thật sự đã bị dính cổ trùng. Nhưng nguyên nhân anh ấy bị dính không phải do năm người kia làm. Anh ấy đã từng chạm vào xác chết nữ trong một ngôi mộ. Bây giờ chỉ có cách giải cổ trùng thì họa may mới có thể cứu được anh ấy.”
Tôi vừa dứt lời, người phụ nữ ấy lập tức quỳ gối, khóc lóc cầu xin tôi:
“Trần tiên sinh, nếu chuyện đã xảy ra tới mức này, xin ngài rủ lòng từ bi, bằng bất cứ cách nào cũng được, xin ngài hãy giải cổ trùng giúp Nhị Trụ nhà tôi! Hu hu…”
Tôi sợ nhất là những người động một chút lại quỳ gối, tôi vội đỡ chị ấy dậy, tôi cũng nói với chị ấy rằng:
“Nếu chị còn quỳ thêm lần nào nữa, tôi sẽ đi về.”
Người phụ nữ sợ hãi tôi sẽ rời đi thật, vội vàng đứng dậy. Người trong thôn cũng lên tiếng khuyên nhủ chị ấy, họ bảo rằng:
“Trần tiên sinh đã đích thân tới đây rồi. Chắc chắn ngài ấy đã đồng ý của Nhị Trụ, đừng nên nóng vội.”
Đợi mọi người bình tĩnh, tôi mới nói tiếp:
“Loại cổ trùng mà anh Lý mắc phải gọi là cổ trùng Âm Thi. Loại cổ trùng này ở ẩn trong thi thể người chết, một khi đã dính loại cổ trùng này không có phương thuốc nào cứu chữa được. Muốn giải loại cổ trùng này chỉ có một cách, chúng ta phải hỏa thiêu thi thể nữ đã dính cổ trùng Âm Thi mới có thể loại bỏ số trùng cổ này. Có điều, đây không phải là một thi thể nữ bình thường, với sức lực của tôi sợ rằng không đủ, tôi cần sự giúp đỡ của mọi người.”
Tôi vừa dứt lời, mọi người đều sôi nổi tình nguyện muốn giúp sức.
Bí thư của thôn Lý cũng có mặt tay đây, tuổi tác cũng đã ngoài 50, ông ấy đập bàn, nói lớn:
“Ngài cần chúng tôi giúp thế nào, xin ngài cứ nói rõ, chúng tôi nhất định sẽ làm theo! Đừng nói là phải thiêu một cái xác chết, cho dù là một con cương thi, chúng tôi cũng sẽ đốt chết nó.”
Thấy bí thư của thôn đã đồng ý, tôi thở phào nhẹ nhõm. Sau đó tôi đã nói với mọi người rằng có thể thi thể nữ kia đã trở thành ác ma, nếu cứ đi tay không nhất định chuyện sẽ không thành, vì vậy tôi cần một ít máu gà hoặc máu chó đen, nếu được tầm nửa xô thì càng tốt, vừa đủ để dội lên người thi thể nữ kia. Sau khi chuẩn bị đầy đủ máu chó đen, tôi sẽ dẫn người lên núi để đốt thi thể kia.
Nghe xong những thứ tôi yêu cầu, bí thư lập tức lên tiếng:
“Lý Đại Đức, không phải nhà cậu có một con chó đen sao? Mau mang đến đây cho tôi! Con chó đen của nhà tôi cũng phải đem đến đây để lấy máu.”
Về việc lấy máu, thật ra không cần phải trực tiếp cắt cổ chú chó, mà tôi sẽ cắt một vết lên chân của nó, hứng một lượng máu vừa đủ, như vậy là vừa có món đồ tôi cần, vừa không phải lấy đi mạng sống của nó.
Theo yêu cầu của tôi, mọi người lập tức quay về nhà tìm chó đen, số chó đen trong thôn có được chừng bốn, năm con. Sau khi hứng được nữa xô máu chó đen mới được tính là hoàn thành xong một phần của kế hoạch.
Trong lúc mọi người đang lấy máu chó đen, tôi cũng không rảnh rỗi. Tôi đã đi đến giường bệnh của Lý Nhị Trụ để hỏi về vị trí của thi thể nữ kia.
May mắn rằng tình hình Lý Nhị Trụ tuy không ổn định, nhưng anh ấy vẫn còn có thể nói chuyện. Anh ấy bảo rằng, năm người kia muốn anh ấy dẫn đường nên đã đưa cho anh ấy một tấm bản đồ của núi Đầu Trâu, nói rồi anh ấy kêu vợ mình đưa tấm bản đồ ấy cho tôi, chỉ rõ vị trí cụ thể của thi thể nữ kia.
Tôi ăn bữa cơm trưa tại nhà Lý Nhị Trụ. Bây giờ tôi có máu chó đen và bản đồ chỉ vị trí của thi thể nữ, cộng thêm sự phân phó nhiệt tình của bí thư thôn, tôi phất tay, hơn hai mươi thanh niên trai tráng trong làng đều hừng hực xuất phát, trong tay mọi người đều cầm những vật dụng cần thiết, bắt đầu tiến đến ngọn núi Đầu Trâu…
Núi Đầu Trâu là một ngọn núi lớn sâu thăm thẳm, vừa sâu lại vừa trùng trùng điệp điệp những ngọn núi nhỏ khác nhau. Sau khi ăn cơm trưa, chúng tôi lập tức đẩy nhanh kế hoạch, mãi đến chạng vạng chiều chúng tôi mới đến nơi đã đánh dấu trên bản đồ.
Vừa đến nơi, thứ đập vào mắt tôi là một dốc núi nhỏ, thoạt nhìn giống như một gò mộ rất lớn.
Lúc này, một người dân trong thôn đã tinh mắt nhìn thấy điều gì đó, cậu ấy chỉ tay về một phía của con dốc trước mặt, nói lớn:
“Trần tiên sinh! Ngài nhìn đi, ở kia có một cái hang!”
Tôi nhìn theo hướng cậu ấy chỉ, quả thật bên sườn núi nhỏ ấy có một cửa hang. Cửa hang cao tầm 1 mét, người lớn khom lưng có thể chui vào trong, nhưng lối vào đã mọc đầy cỏ dại, nếu không nhìn kỹ, sẽ không phát hiện ra điều này.
“Rất có thể đây là nơi Lý Nhị Trụ nhắc đến, chúng ta mau vào đó xem sao!”
Ông bí thư vừa nhìn thấy hang động, liền phát tay kêu mọi người vào trong, tất nhiên ông ấy là người xung phong đi vào trước.
Mắt nhìn thấy ông bí thư muốn bước vào trong, tôi hoảng sợ lập tức ngăn cản ông ấy, tôi nhìn mọi người:
“Mọi người đi theo tôi, đừng chạm tay vào bất kỳ thứ gì! Lỡ như bị dính cổ trùng giống lý Nhị Trụ, đừng trách tôi vì sao không dặn dò mọi người.”
Sau khi nghe tôi nói những lời này, mọi người đều nghĩ đến hình ảnh Lý Nhị Trụ đang mắc phải căn bệnh lạ, ai nấy đều không khỏi rùng mình một cái, sau đó ngoan ngoãn đi theo sau lưng tôi.
Ông bí thư quét hai cây đuốc, thắp sáng hang động tối tăm trước mắt, cứ như vậy, đoàn người chúng tôi từ từ chậm rãi tiến vào bên trong hang động…