Không hiểu được vì sao họ lại có biểu cảm kỳ quái như vậy, Khương Văn Âm kéo Cẩm Nương xuống lầu, tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống. Sau khi Khương Trầm Vũ và hai người khác cũng ngồi xuống, một tiểu nhị nhanh chóng đến tiếp đón họ.
Bữa sáng ở khách điếm không có gì đặc biệt, sau khi ăn qua loa vài món, họ mang theo hành lý rời khỏi phòng.
Từ Diễm không biết từ đâu đã kiếm được một chiếc xe ngựa. Bên ngoài xe nhìn khá khiêm tốn, được che chắn bằng vải dầu. Nhưng khi Khương Văn Âm bước vào, nàng mới thấy bên trong rất tiện nghi. Trên mặt đất trải da thỏ, trên bàn có đặt trà nước, còn có một lò sưởi tay nhỏ nhắn xinh xắn. Ghế ngồi được lót bằng những chiếc đệm mềm mại như bông.
Nàng dựa vào vách thùng xe, thở dài một tiếng thoải mái, cảm giác buồn ngủ lập tức ùa đến. Khách điếm không thật sự thoải mái, đến một chậu than cũng không có, giường lại lạnh lẽo. Đêm qua may mắn có mỹ nhân tỷ tỷ làm ấm giường.
Gió lạnh ùa vào khi mỹ nhân tỷ tỷ vén rèm lên bước vào. Khương Văn Âm vén rèm cửa nhìn ra ngoài, nhưng không thấy bóng dáng của Hàn Nguyệt và Cẩm Nương, lộ ra biểu cảm nghi hoặc, “Tỷ tỷ, Hàn Nguyệt và Cẩm Nương đâu rồi?”
Khương Trầm Vũ liếc nhìn tiểu phì pi nằm trên thảm, đóng cửa xe lại, cởi áo choàng ném sang một bên, ngồi xuống bên tay trái của nàng, bình thản nói: “Ta bảo họ đi xem thử có nhà nào thích hợp để mua làm nơi dừng chân tạm thời cho chúng ta.”
Ngữ khí thật đúng là phóng khoáng, nhưng tỷ tỷ, đừng quên rằng tiền này đều là tiểu phì pi kiếm được. Ngươi dùng một cách đương nhiên đến thế, không cảm thấy xấu hổ sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play