Trong nguyên tác, Sở Kinh Lan sau khi giao phó cho Tô Bạch Mạt thì sẽ rời đi ngay, coi như không biết đến Đới Tử Thịnh, ân cứu mạng chỉ rơi vào một mình Tô Bạch Mạt. Vô số sự thật cho thấy con người nếu rảnh rỗi thì dễ gây chuyện. Lý thuyết này đặc biệt đúng với tâm ma.

Tâm ma của Tiêu Mặc khi rảnh rỗi ngắm nhìn ba người tương lai sẽ rơi vào cảnh yêu hận tình thù, trong lòng đột nhiên nảy ra ý nghĩ: Nếu ân cứu mạng của Đới Tử Thịnh bị Sở Kinh Lan chia mất một nửa, hắn ta liệu còn yêu Tô Bạch Mạt một cách vô điều kiện không?

Không có ý gì khác, cậu chỉ muốn xem một kịch bản mới trong cuộc đời nhàm chán của tâm ma.

Đây quả là một giả định thú vị. Dù sao cũng đang rảnh, thử xem thì có sao đâu, nói xem nên làm gì bây giờ?

Thực ra rất đơn giản, thậm chí không cần tốn nhiều công sức, đối với tâm ma hiện tại, ngôn ngữ chính là vũ khí tốt nhất.

Tiêu Mặc nhìn Sở Kinh Lan đặt thuốc xuống, giao phó xong xuôi, chuẩn bị rời đi, lập tức lên tiếng: “Nói xong rồi chứ, mau đi đi.”

Cậu vừa nói xong, bước chân Sở Kinh Lan vốn định bước ra ngoài lại dừng lại. Nhìn thấy bộ dạng của y, Tiêu Mặc biết mình đã đoán đúng. Những ngày qua, Tiêu Mặc biết Sở Kinh Lan cảnh giác và đề phòng cậu đến mức nào, người khác dùng kế khích tướng với y không có tác dụng, nhưng Tiêu Mặc thì khác! Cậu bảo y đi đông, y chắc chắn sẽ đi tây, cậu muốn đánh chó, y lại đuổi gà, luôn làm trái ý cậu, chính là bản tính phản nghịch.

Nhưng tính cách phản nghịch cũng có thể trở thành vũ khí lợi dụng, như Tiêu Mặc hiện tại. Cậu hối thúc Sở Kinh Lan đi, y sẽ cảm thấy có điều khuất tất. Sở Kinh Lan hiện tại chưa học được cách nói chuyện trong thần thức, khi có người ngoài, y sẽ không nói chuyện với tâm ma, tránh bị coi là nói chuyện với không khí, là kẻ điên.

Nghe tâm ma nói, Sở Kinh Lan thầm nghĩ: Cậu lại muốn làm gì? Sở Kinh Lan ngập ngừng, Tô Bạch Mạt nhận thấy y im lặng, chớp chớp mắt: “Kinh Lan ca ca?”

Sở Kinh Lan: “Ta…”

Tiêu Mặc lại cướp lời: “Aiya, nhanh đi đi, những gì cần nói cũng đã nói xong rồi phải không?”

Sở Kinh Lan không hề ngừng lại, nói xong lời của mình: “Ta đã lâu không tới đây, ra ngoài kiểm tra xung quanh một chút, ngươi ở lại chăm sóc hắn, ta sẽ quay lại ngay.”

Nói xong, Sở Kinh Lan liền bước ra ngoài, Tô Bạch Mạt không nghi ngờ gì, tiến đến bên giường quan sát Đới Tử Thịnh vẫn chưa tỉnh lại. Sở Kinh Lan đi một đoạn, quay lại nhìn đoàn mây đen theo sau, giọng hạ xuống lạnh lùng: “Ngươi muốn làm gì?”

Đoàn mây đen Tiêu Mặc bay lơ lửng trong không trung: “Không muốn làm gì cả.”

“Ngươi biết hắn là đệ tử Huyễn Kiếm môn, lại không đưa về Sở gia, chỉ vì không rõ nguồn gốc vết thương của hắn, sợ quá gần sẽ thêm phiền phức, dù sao phiền phức của ngươi đã đủ nhiều rồi.” Tiêu Mặc nói: "Ngươi muốn rời đi, ta cũng thấy hợp lý, tại sao lại nghi ngờ lòng tốt của ta?” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Tâm ma có lòng tốt? Sở Kinh Lan nhếch mép cười khinh miệt, nhưng trong lòng y lại trĩu nặng, vì những lời tâm ma nói không sai. Tâm ma mới sinh ra này từ đầu đã biểu hiện khiến người ta tức giận, ghét bỏ, nhưng không có đặc tính của tâm ma thông thường, nhưng giờ đây, cậu nói chính xác những gì Sở Kinh Lan nghĩ trong lòng, chẳng lẽ sức mạnh của tâm ma đã tăng lên, có thể hoàn toàn nghe thấy suy nghĩ trong lòng y?

Sở Kinh Lan lạnh lùng nhìn tâm ma, thử thăm dò bằng cách chửi rủa trong lòng. Tiêu Mặc không nghe thấy, không có phản ứng. Thấy tâm ma không phản ứng, Sở Kinh Lan yên tâm hơn một chút… có vẻ như chưa đến mức đó. Nếu ý nghĩ trong đầu, giọng nói trong lòng mình lúc nào cũng bị người khác nghe thấy thì thật là đáng sợ.

Một vấn đề tạm thời được giải quyết, còn lại một vấn đề khác, tại sao tâm ma lại hối thúc y rời đi? Chẳng lẽ trên người đệ tử Huyễn Kiếm môn thật sự có thứ gì đó có thể áp chế tâm ma? ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tâm ma hối thúc y đi như vậy, y lại không đi. Sở Kinh Lan đi một vòng quanh, rồi quay đầu trở lại căn nhà gỗ. Y nghĩ mình đang làm trái ý tâm ma, nhưng không ngờ đây chính là điều tâm ma mong muốn.

Tiêu Mặc: Nhóc con, phản nghịch với ta, vẫn là bị ta nắm thóp. Hệ thống thầm cảm thán, hai kẻ phản nghịch trẻ tuổi, quả thật nhiều tâm cơ, ngươi lừa ta ta lừa ngươi, ai cũng không chê ai tâm đen.

Quay lại căn nhà gỗ, vừa lúc Đới Tử Thịnh tỉnh lại, hắn ta đang định nói chuyện với Tô Bạch Mạt, thấy có người vào lập tức cảnh giác, nhưng Sở Kinh Lan chỉ lạnh lùng nói: “Tỉnh rồi?”

Đới Tử Thịnh nhìn Sở Kinh Lan rồi nhìn Tô Bạch Mạt, do dự mở miệng: “Đúng vậy, xin hỏi…”

“Chúng ta đã cứu ngươi.” Sở Kinh Lan nói: "Ngươi là ai, tại sao bị thương?”

Nghe nói đây cũng là ân nhân, Đới Tử Thịnh mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm hơn, Tô Bạch Mạt nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, kéo tay áo Sở Kinh Lan: “Kinh Lan ca ca, hắn ta còn rất yếu, để hắn nghỉ ngơi thêm chút đi, chúng ta không cần gấp hỏi.”

Đới Tử Thịnh ngay lập tức có thiện cảm với Tô Bạch Mạt, cảm thấy người này thật chu đáo, người đẹp tâm tốt, không uổng công hắn ta bị Tô Bạch Mạt làm kinh ngạc ngay từ cái nhìn đầu tiên khi tỉnh lại, trước đây chưa từng có cảm giác này! Chẳng lẽ đây sẽ là một cuộc gặp gỡ cực kỳ lãng mạn?

Đới Tử Thịnh cố nén đau, cố gắng duy trì tư thế: “Không sao, ta tên Đới Tử Thịnh, bị kẻ thù ám hại mới bị thương nặng như thế này, nhưng các ngươi yên tâm, ta đã cắt đuôi được bọn họ, sẽ không gây phiền phức cho ân nhân. Xin hỏi đây là đâu?”

Hắn cũng không ngốc, không nói rõ thân phận thiếu chủ Huyễn Kiếm môn của mình. Tô Bạch Mạt nhẹ nhàng đáp: “Đây là Mộ thành, ta là Tô Bạch Mạt, còn đây là Sở Kinh Lan.”

Sở Kinh Lan… Đới Tử Thịnh lẩm nhẩm, cảm thấy có chút quen thuộc, dường như đã nghe qua ở đâu, nhưng hắn không nên quen thuộc với người dưới hạ giới chứ?

“Đây là căn nhà gỗ mà Sở Gia từng sử dụng, hiện giờ thường không ai đến quấy rầy, ngươi có thể yên tâm dưỡng thương.”

Sở Kinh Lan vừa nói, vừa lén quan sát phản ứng của Tâm Ma.

Sau khi trở về nhà gỗ, Tâm Ma không nói nhiều, cũng không biểu hiện bị áp chế, dáng vẻ uể oải trước đó như là do Sở Kinh Lan nhìn nhầm.

Dù đều yên lặng, nhưng Sở Kinh Lan cảm thấy Tâm Ma lúc này rất thư thả, thoải mái, thậm chí còn có vẻ như đang xem kịch.

Trời biết y làm sao có thể thấy được nhiều cảm xúc như vậy từ một đám mây đen.

Vậy nên người của Huyễn Kiếm Môn căn bản không thể áp chế Tâm Ma, là Sở Kinh Lan nghĩ quá nhiều sao?

Sở Kinh Lan không khỏi trầm tư.

Tô Bạch Mạt sau khi Đới Tử Thịnh tỉnh lại, luôn tỏ ra dịu dàng ân cần, cậu ta rót cho Đới Tử Thịnh một chén nước rồi đưa qua. Đới Tử Thịnh cảm ơn, nâng tay định nhận lấy, nhưng phát hiện tay mình không có sức, suýt nữa không cầm vững.

Tô Bạch Mạt mỉm cười, dịu dàng nói: “Để ta giúp ngươi.”

Đới Tử Thịnh đỏ mặt cảm ơn, uống nước từ tay Tô Bạch Mạt đút.

Đới Tử Thịnh: Thật sự khác hẳn!

Đới Tử Thịnh đỏ cả tai, uống nước thỉnh thoảng lén nhìn Tô Bạch Mạt, cậu ta nhận ra ánh mắt của hắn, còn mỉm cười với hắn, nụ cười khiến Đới Tử Thịnh đỏ bừng mặt, càng thêm ngượng ngùng.

Tiêu Mặc nghĩ Sở Kinh Lan thực sự là người rộng lượng, cũng thật sự không có tình cảm với Tô Bạch Mạt. Nếu y thật sự thích Tô Bạch Mạt, lúc này chắc chắn đã ghen rồi.

Tương tác rõ ràng như vậy, tâm tình rung động của Đới Tử Thịnh không giấu nổi, người không mù cũng có thể nhìn ra.

Đới Tử Thịnh trong lòng vừa khen ngợi Tô Bạch Mạt, vừa muốn trấn an trái tim đang đập thình thịch của mình, tùy tiện tìm chuyện để nói: “Hai vị là bạn bè sao?”

Tiêu Mặc lập tức bày ra dáng vẻ xem kịch: Đến rồi đến rồi!

Tô Bạch Mạt: “Không phải, chúng ta là người có hôn ước.”

Đới Tử Thịnh ngây ra.

“...À?”

Một gáo nước lạnh dội thẳng xuống, mùa xuân biến mất, đào hoa trôi theo dòng nước, trái tim thiếu niên vừa mới nhảy nhót đã tan nát thành tám mảnh, cảm xúc rung động vừa bắt đầu đã bị dập tắt.

Hai vị ân nhân cứu mạng là một đôi, không liên quan gì đến người ngoài như hắn.

Cái gì mà đại ân khó báo chỉ có thể lấy thân báo đáp quả nhiên chỉ tồn tại trong tiểu thuyết, không phải là thứ hắn có thể gặp.

Đới Tử Thịnh thu lại trái tim tan vỡ, ánh trăng trắng chưa kịp lên trời đã bị kẹt giữa đường. Hắn không thể tranh cướp vị hôn phu của ân nhân cứu mạng, Đới Tử Thịnh nâng tay run rẩy: “Khụ khụ, cảm ơn, chén nước để ta tự lo.”

Tô Bạch Mạt không hiểu: “Tại sao? Ngươi không tiện, ta đút ngươi là được.”

Đới Tử Thịnh tay run run: “Không không, cảm ơn cảm ơn.”

Hắn nói, còn lén nhìn Sở Kinh Lan một cái, hy vọng vừa rồi mình không khiến ân nhân kia cảm thấy khó chịu, nhưng Sở Kinh Lan dường như đang suy nghĩ chuyện gì, không để ý tới bên này.

May quá, may quá, nếu làm Sở Kinh Lan hiểu lầm thì không tốt.

Thở dài, Đới Tử Thịnh buồn bã uống nước, mặc niệm cho mối tình đầu chưa kịp bắt đầu của mình.

Tiêu Mặc thì quan sát phản ứng của Đới Tử Thịnh, không bỏ sót chi tiết nào, suy nghĩ xem tên này có phải đã yêu Tô Bạch Mạt từ cái nhìn đầu tiên hay không.

Hắn dường như đang cố gắng tạo khoảng cách với Tô Bạch Mạt, ừ, rất tốt, thân phận ân nhân cứu mạng của Sở Kinh Lan vẫn có chút tác dụng.

Trong nguyên tác, ban đầu Đới Tử Thịnh không biết Tô Bạch Mạt còn có một vị hôn phu, Tô Bạch Mạt tới nhà gỗ thăm bệnh, ở lại bên hắn, chưa bao giờ chủ động nhắc tới Sở Kinh Lan. Bây giờ Đới Tử Thịnh ngay từ đầu đã biết hôn ước của hai người, với tính cách của hắn, chắc chắn sẽ chú ý giữ khoảng cách.

Nhưng sau này Sở Kinh Lan bị phế, hôn ước giải trừ, liệu Đới Tử Thịnh có thể chống lại sức hút của người tình vạn người mê, không dính líu với Tô Bạch Mạt không?

Về điểm này, Tiêu Mặc cần đặt một dấu chấm hỏi.

Tiêu Mặc suy nghĩ về tình tiết, quan sát Đới Tử Thịnh, còn Sở Kinh Lan thì đang nhìn cậu.

Cái đám mây đen này đã bay thẳng đến gần Đới Tử Thịnh, không hề biểu lộ một chút không thoải mái nào, nhưng nếu bây giờ nhận định trên người Đới Tử Thịnh không có thứ gì có thể ảnh hưởng đến Tâm Ma thì quả là quá vội vàng, cần phải quan sát thêm.

Sở Kinh Lan đợi Đới Tử Thịnh uống xong nước, thấy hắn đã tỉnh lại, liền đưa thuốc đến trước mặt hắn, nói cho hắn cách dùng, còn để lại một viên Bích Cốc Đan, ăn một viên có thể no ba bữa.

Đới Tử Thịnh vội cảm ơn, Sở Kinh Lan nói: “Ngày mai ta lại đến.”

Đến vài lần nữa, để xác nhận xem Tâm Ma có thực sự bị áp chế không.

Không ngờ Sở Kinh Lan lại tự mình đến, còn bằng lòng quay lại, tiết kiệm cho Tiêu Mặc không ít công sức, Sở Kinh Lan đến nhiều, thời gian Tô Bạch Mạt và Đới Tử Thịnh ở riêng cũng ít đi?

Tiêu Mặc rất hài lòng.

Tô Bạch Mạt thấy Sở Kinh Lan định đi, cậu ta không vội rời khỏi: “Kinh Lan ca, ta ở lại với hắn thêm chút nữa.”

Sở Kinh Lan không trả lời, một mình rời đi.

Tô Bạch Mạt nhìn bóng lưng Sở Kinh Lan, ánh mắt có chút u sầu, Đới Tử Thịnh thấy vậy, muốn mở miệng nhưng lại cảm thấy không tiện, run rẩy uống hết một chén nước, rốt cuộc không thể để Tô Bạch Mạt với gương mặt đầy u sầu như vậy, thử mở miệng hỏi.

“Ờ, ngươi tâm tình không tốt sao?”

Tô Bạch Mạt nhẹ nhàng liếc hắn một cái, uất ức nói: “Không có.”

Đới Tử Thịnh: “...”

Cứu mạng, thế này nói chuyện không nổi rồi!

Nhưng đã nói đến mức này, ánh mắt Tô Bạch Mạt rõ ràng đang không lời mà nói “ngươi hỏi ta thêm chút nữa đi”, là người biết ơn, Đới Tử Thịnh chỉ có thể cứng rắn mở miệng: “Ta thấy sắc mặt ngươi không tốt lắm...”

Tô Bạch Mạt thở dài.

Tiếng thở dài này coi như gián tiếp thừa nhận tâm tình không tốt, như tự lẩm bẩm: “Kinh Lan ca cái gì cũng tốt, chỉ là quá vô tâm, y có phải không thích ta không?”

Đới Tử Thịnh thầm nghĩ ta làm sao biết được, ta còn độc thân đây! Hắn chỉ có thể cười gượng hai tiếng.

Tô Bạch Mạt uất ức nhìn hắn: “Ngươi thấy ta chỗ nào không tốt sao?”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play