Đới Tử Thịnh vừa mới được cứu, không thể nào nói ân nhân không tốt, cậu ta nhanh chóng nói: “Làm sao có thể! Ngài tâm địa thiện lương, như hoa như ngọc, không có chỗ nào không tốt!”
Tô Bạch Mạt được khen, mặt đỏ ửng, sự buồn bã trên mặt biến mất, cậu ta cười e thẹn: “Ngươi khen ta như vậy, ta thật sự ngại quá.”
Tô Bạch Mạt nhẹ giọng hỏi: “Ngươi có thể ở lại nói chuyện với ta thêm một chút không?”
Ai vừa mới nói với Sở Kinh Lan để Đới Tử Thịnh nghỉ ngơi? Sao nhanh như vậy đã đổi ý, làm người không thể mâu thuẫn trước sau như vậy.
Đới Tử Thịnh đau đến chỉ muốn nằm xuống, nhưng nam nhân không thể nói không được, hắn ta nghiến răng, trong lòng đau đớn nhưng mặt vẫn cười: “Được.”
Dù Tô Bạch Mạt có bao nhiêu chuyện muốn nói thì ở phía khác, khi Tiêu Mặc và hệ thống trở về Sở Gia, trời bắt đầu tối. Vốn dĩ giờ ăn tối là thời gian Tiêu Mặc rất mong chờ, nhưng hôm nay vừa bị Sở Kinh Lan bắt được thóp, nếu còn tiến lên thì chính là tự dâng mình, cậu không muốn bị trêu chọc thêm nữa nên thu mình vào thức hải.
Trong thức hải tuy cô quạnh, nhưng ít nhất cậu có thể sử dụng hình dạng người, Tiêu Mặc khôi phục nhân thân đi dạo quanh tiểu viện của mình, để tránh quên cách đi bằng hai chân khi ở hình dạng tròn quá lâu, vừa đi vừa trò chuyện với hệ thống: “Nếu ta thật sự thay đổi cốt truyện của Đới Tử Thịnh và Tô Bạch Mạt, sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Nếu cốt truyện có thể dễ dàng thay đổi như vậy thì tại sao phải sắp xếp hệ thống và một người làm nhiệm vụ như cậu để ổn định Sở Kinh Lan?
Trước đây vì không quan tâm, Tiêu Mặc chưa từng hỏi qua điều này.
Nhưng câu trả lời của hệ thống vượt ngoài dự đoán.
“Không có vấn đề gì." hệ thống nói: "Tính cả Tô Bạch Mạt và Sở Kinh Lan, thế giới này có tổng cộng tám nhân vật trụ cột quan trọng. Các điểm trưởng thành chính của họ sẽ không bao giờ thay đổi, chỉ cần trụ cột vững chắc, những thay đổi khác không quan trọng.”
Tiêu Mặc nghe đến đây, ngẫm nghĩ và hiểu ra: “Có nghĩa là Sở Kinh Lan dù thế nào cũng sẽ yêu Tô Bạch Mạt, sau đó vì cậu ta mà hy sinh?”
Ai ngờ hệ thống lại nói: “Không phải.”
Tiêu Mặc ngạc nhiên: “Không phải?”
“Điểm trưởng thành của Sở Kinh Lan chỉ đến khi vượt qua Tâm Ma kiếp, sau đó thì cốt truyện thế giới sẽ không can thiệp nữa, y có hy sinh vì Tô Bạch Mạt hay không, đối với nền tảng thế giới không quan trọng.”
Tiêu Mặc khẽ động ánh mắt, thật sự là như vậy?
Hệ thống quan sát thần sắc của cậu: “Chúng ta có độ tự do rất cao, vì vậy ký chủ nếu muốn thay đổi số phận hoặc cốt truyện của nhân vật nào, chỉ cần trong phạm vi hợp lý, có thể thử, chỉ là điểm mấu chốt không thể thay đổi, bất kỳ hành vi nào cố thay đổi điểm mấu chốt đều là vô dụng, điều này xin hãy nhớ kỹ.”
Hệ thống biết Tiêu Mặc không đành lòng nhìn kết cục của Sở Kinh Lan: “Nếu ngài muốn thay đổi kết cục của Sở Kinh Lan...” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
“Ta không muốn.”
Tiêu Mặc không chút do dự ngắt lời hệ thống: “Y với ta có liên quan gì? Hôm nay xen vào chuyện của Tô Bạch Mạt và Đới Tử Thịnh chỉ vì ta rảnh rỗi, hơn nữa chỉ cần nói vài câu, không tốn sức. Muốn thay đổi kết cục của Sở Kinh Lan chắc chắn phải tích lũy công sức, thật phiền phức, ta không tự chuốc lấy khổ.”
Hệ thống im lặng: “Ô.”
Ký chủ là lớn nhất, ngài nói gì cũng đúng.
“Đừng nhắc đến y nữa.” Tiêu Mặc bằng hành động thể hiện mình thật sự không quan tâm đến Sở Kinh Lan, vứt y ra sau đầu: "Để ta xem bây giờ có bao nhiêu điểm tích lũy rồi.”
Tu luyện thành nhân hình sớm mới là việc chính, kết cục của Sở Kinh Lan nào có quan trọng bằng điểm tích lũy và tu vi, không, tuyệt đối không.
Tiêu Mặc quan tâm đến điểm tích lũy và tu luyện vì trong thức hải chỉ có ban đêm, lâu dài ở nơi tối tăm cậu cảm thấy không tốt cho sức khỏe tâm sinh lý của mình.
Nếu không, cậu có lẽ sẽ thoải mái hơn, lười biếng mà không cần đến trước mặt Sở Kinh Lan.
Hệ thống hiển thị điểm tích lũy hiện tại của Tiêu Mặc, có tin tốt và tin xấu.
Tin tốt là điểm tích lũy 300, nhìn thì nhiều;
Tin xấu là đổi ra tu vi chỉ tăng một chút.
Nếu ví tiến độ tu vi như bài thi, Tiêu Mặc hiện còn thiếu 100 điểm mới đến Nguyên Anh kỳ, nếu dùng hết điểm tích lũy, điểm bài thi sẽ là...cộng 3.
Đúng, chỉ thêm 3 điểm.
Dù là Tiêu Mặc cũng không khỏi thốt lên: “Ta đã biết là sẽ không nhiều, nhưng quá ít rồi!”
Tức là tỷ lệ đổi 100:1, tỷ lệ này, đúng là làm khó người tu luyện.
Hệ thống: “Là như vậy. Hoặc ngài có thể thêm vào ma công tu luyện, cảm nhận thực tế sự vận hành năng lượng của giới tu chân, không chỉ dựa vào điểm tích lũy, còn giúp ngài hòa nhập vào thế giới này hơn.”
Được thôi, Tiêu Mặc nhận ra mình chỉ có thể nghỉ ngơi giữa chừng, kiên trì nỗ lực liên tục, trước khi xuyên sách là học hành chăm chỉ, sau khi xuyên sách cũng không thể hoàn toàn nghỉ ngơi.
Quả nhiên, bất kể ở thế giới nào, cuộc sống không có hai chữ đơn giản.
Tiêu Mặc thở dài: “Nhưng trong cửa hàng không thấy có bí kíp tâm pháp, ta phải tu luyện thế nào?”
Hệ thống cao giọng lên, ngay lập tức giới thiệu bản thân: “Bí kíp tâm pháp của thế giới này ta có thể sao chép trực tiếp cho ngài, không cần tiêu điểm tích lũy!”
Hệ thống có vẻ rất tự hào và muốn được khen, Tiêu Mặc không biểu cảm vỗ tay: “Lợi hại, vậy ngươi nói cho ta nghe đi?”
Hệ thống lập tức xuất hiện vài cuốn sách.
Hệ thống nhiệt tình giới thiệu: “Cuốn này là bí kíp tu luyện của tâm ma mạnh nhất trước đây, cuốn này được tâm ma yêu thích nhất, còn cuốn này…”
Hệ thống giới thiệu từng cuốn, trong đó có không ít công pháp tốt mà bên ngoài tranh giành, nhưng hệ thống lại dễ dàng sao chép, phải nói rằng hệ thống này rất mạnh.
Tiêu Mặc nhận thấy, bí kíp của tâm ma cơ bản liên quan đến thần thức, pháp quyết tinh thần, trong bí kíp chính thống không thấy có gì liên quan đến luyện thể, ví dụ như kiếm pháp, chưởng pháp. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Mỗi thiếu niên phương Đông đều có mộng làm hiệp khách giang hồ, Tiêu Mặc hỏi: “Tâm ma không thể trở thành kiếm tu sao?”
“Kiếm ý và tâm pháp của tâm ma không tương thích, đối với người tu luyện, công pháp chiến đấu phải phù hợp với tâm pháp bản thân, nếu không thì không phát huy được thực lực chỉ là chuyện nhỏ, tẩu hỏa nhập ma là chuyện lớn.”
Tiêu Mặc ừ một tiếng, từ những công pháp này cho thấy, Tâm Ma đa số đi theo con đường Nhạc Tu hoặc Pháp Tu, cậu đắn đo rồi cuối cùng chọn cuốn mà vị Tâm Ma mạnh nhất từng tu luyện, tâm pháp và công pháp đi đôi, tên là "Ma Âm Sách".
Ma công này chia thành chín tầng, bên trong tự rèn luyện tâm, bên ngoài thì mê hoặc lòng người, dựa vào âm luật và thuật đồng tử để thực hiện hiệu quả khác nhau của sự kiểm soát tinh thần ở các giai đoạn khác nhau, cũng có thể tạo ra sát thương trực tiếp.
Hệ thống hậu mãi rất hoàn thiện: "Nếu định tu luyện Ma Âm Sách, ngài cần chọn một món pháp khí âm luật, trong cửa hàng có mẫu cơ bản đấy, ngài có thể dùng điểm để đổi."
Pháp khí mẫu cơ bản chỉ cần một điểm, nhưng Tiêu Mặc tiết kiệm quen rồi, tài nguyên không nhiều, vẫn muốn tiết kiệm: "Ta không thể trong thế giới thức hải hóa ra pháp khí giả để luyện thử trước sao?"
"Ngài chưa từng điều khiển qua pháp khí thật, nếu chỉ là hóa hình, khi sử dụng sẽ không đạt được ý nghĩa, ngược lại sẽ trở thành trở ngại sau này trong tu luyện." Hệ thống cần mẫn đề nghị, "Ngài sớm muộn cũng sẽ rời xa Sở Kinh Lan, bây giờ có thể đặt nền tảng tu luyện tốt, Ma tộc là chuyển hóa linh khí thành ma lực bản thân nên ta đề nghị ra ngoài thế giới thức hải tu luyện."
Đề nghị rất chân thành, nhưng Tiêu Mặc phải nhắc nhở hệ thống, có lẽ nó đã bỏ qua một vấn đề then chốt: "Ngươi còn nhớ ta ở ngoài chỉ là một đống thịt không tay không chân không?"
Cậu làm sao mà ở ngoài điều khiển pháp khí âm luật, đống thịt đánh trống ngay tại chỗ sao?
Hệ thống lại chẳng lo lắng chút nào: "Dùng hắc vụ của ngài! Ngưng tụ khí tức thổi kèn, hoặc kéo dài vài sợi sương mù để đánh đàn, ta tin ngài làm được!"
Tiêu Mặc: ...Vậy ta thật sự cảm ơn ngươi.
Cậu mặc dù đã nghĩ tu luyện có thể khó khăn, nhưng không ngờ khó khăn đến mức này, môi trường, chủng tộc và quan trọng nhất là hình thái cơ thể, cậu coi như là nửa tàn phế, phải tìm con đường khác để đi tu luyện.
Tiêu Mặc mở trang cửa hàng, nhìn các loại pháp khí âm nhạc cơ bản rẻ tiền.
Đàn tỳ bà, đàn tranh, cổ cầm, sáo...
Ánh mắt Tiêu Mặc dừng lại ở cây sáo.
Cậu học giỏi, học nhanh, nhưng không có nhiều thời gian giải trí, cũng không biết chơi nhạc cụ nào.
Ngay cả bơi lội cũng là trong lúc làm việc học được.
Tiêu Mặc từ nhỏ học ở trường không chú trọng phát triển nghệ thuật âm nhạc, khi ở nhà người thân, cũng chẳng ai cho cậu tiền để đi học hai môn nghệ thuật ở cung thiếu nhi hay những nơi khác.
Sáo đối với Tiêu Mặc, từng khắc sâu trong ký ức tuổi thơ.
Lúc đó cậu ở nhà người thân, có một người anh họ học sáo, Tiêu Mặc rất ngưỡng mộ, nhưng cậu biết mình không được yêu thích nên chỉ dám ngưỡng mộ từ xa, không dám lại gần nhìn.
Cho đến một ngày, bé con không nhịn được, dũng cảm rụt rè đứng trước mặt anh họ.
Ngón tay nhỏ của Tiêu Mặc xoắn chặt sau lưng, cầu xin: "Anh họ, em có thể xem sách học sáo của anh được không?"
Cậu thậm chí không dám xin chạm vào cây sáo, chỉ mong được xem sách là đủ.
Trình độ đọc chữ của Tiêu Mặc vượt xa học sinh cùng lứa, cậu biết bây giờ mình không thể học sáo nên mong muốn ghi nhớ kiến thức trong sách, sau này nếu có cây sáo của riêng mình...
Biết đâu được?
Nhưng hy vọng nhỏ nhoi này bị đánh tan ngay tại chỗ.
"Cái gì, tại sao tao phải cho mày xem!"
Anh họ cậu nhìn cậu như nhìn thứ bẩn thỉu, ghét bỏ, khinh thường, một đứa trẻ nhỏ nhưng đầy tự cao, anh ta học theo cha mẹ, chỉ vào mũi Tiêu Mặc mà mắng: "Mày là cái thá gì, không cha không mẹ, còn dám yêu cầu tao, muốn xem sách thì tìm cha mẹ mày mà xem, sớm cút khỏi nhà tao đi, nhìn mày mà thấy ghét!"
Đôi mắt nhỏ của Tiêu Mặc mở to, mặt cậu tái nhợt, hy vọng bị đập vỡ và sự nhục nhã bị chỉ vào mũi làm cậu không còn chỗ nào để trốn, sự dũng cảm khó khăn lắm mới có được bị anh họ đánh tan thành từng mảnh.
Tiêu Mặc nhỏ tuổi, thường chịu nhiều ấm ức đều nhịn, lần này nước mắt trào ra, cậu cuối cùng cũng chạy ra khỏi "nhà", gió mạnh quét qua khóe mắt, đứa trẻ mơ hồ hiểu được cái gì là tự tôn.
Cậu cũng càng ý thức rõ ràng, đây là nhà người ta, không phải nhà mình.
Dù cậu có nghe lời, ngoan ngoãn đến đâu, cậu vẫn là người ngoài, là kẻ bị ức hiếp.
Sau đó, Tiêu Mặc được cảnh sát tìm thấy, mặt cậu không cảm xúc, nghe người thân trách mắng trước mặt cảnh sát, nói cậu là đứa trẻ không biết nghe lời đã bỏ nhà đi, chỉ biết gây phiền phức cho họ.
Nếu không phải người đi đường thấy đứa trẻ lạc báo cảnh sát, người thân có lẽ mong cậu cứ đi lạc luôn.
Sau lần đó, Tiêu Mặc không còn mong chờ gì vào những người này.
Tiêu Mặc nhìn cây sáo pháp khí trong cửa hàng, mặc dù chỉ là pháp khí sơ cấp, nhưng màu xanh biếc, rất đẹp.
"Ta chọn cái này." Tiêu Mặc nói.
Hệ thống: "Sáo tốt đấy, sáo không tệ! Ký chủ ngài biết thổi sáo không?"
Tiêu Mặc đổi cây sáo từ cửa hàng, một tia sáng lóe lên, cây sáo trúc xanh rơi vào tay cậu, mịn màng, Tiêu Mặc nhẹ nhàng vuốt ve: "Không biết."
Nỗi đau trong quá khứ đã bị chôn vùi trong ký ức, cậu là người ghi thù, nhưng không phải là người tự làm khổ mình, đêm khuya tĩnh lặng, cậu không bao giờ lấy quá khứ để dày vò bản thân, bão táp không đánh ngã được cậu, tất cả sẽ trở thành động lực để cậu tiến bước.
Sau đó Tiêu Mặc lớn lên, làm việc chăm chỉ, nếu thật sự muốn mua cây sáo cũng không phải không thể, nhưng cậu có mục tiêu mới, trước hết đỗ vào một trường đại học tốt. Thỉnh thoảng cậu cũng đi qua cửa hàng nhạc cụ, nhưng cậu không nhìn chúng bằng ánh mắt quá ngưỡng mộ như trước.
Tiêu Mặc lại chạm vào cây sáo, không ngờ kiếp trước không thể làm được, kiếp này lại có thể tiếp tục.
Cậu cũng có cây sáo của riêng mình rồi.
Hệ thống: "Vậy ngài còn cần phổ nhạc và hướng dẫn không, ta sẽ tra cứu ngay, xin chờ một chút!"
Sở Kinh Lan có thiên phú rất cao, nhưng y không bao giờ lười biếng trong việc tu luyện, hằng ngày dậy sớm, mưa gió không ngăn cản.
Rất chăm chỉ.
Ban đầu xung quanh y rất yên tĩnh, nhưng từ khi có tâm ma, thời gian y một mình tĩnh tâm hàng ngày đã bị giảm nghiêm trọng, may thay, chỉ có thời gian tu luyện buổi sáng là vẫn chưa bị chiếm lĩnh.
Dù sao tâm ma rất lười biếng, buổi sáng không thể dậy sớm, y hy vọng tâm ma có thể giữ thói xấu này mãi mãi.
Nhưng sự may mắn này sáng nay đã bị phá vỡ.
Sở Kinh Lan đang luyện kiếm trên bãi kiếm trong rừng trúc khoảng nửa canh giờ thì y nhìn thấy làn sương mù tâm ma chậm rãi bay ra.
Sớm hơn nhiều so với thường lệ.
Kiếm của Sở Kinh Lan đột ngột dừng lại, y ngẩn ngơ một lúc, đột nhiên có một dự cảm xấu.
Dự cảm nhanh chóng thành hiện thực.
Chỉ thấy màn sương đen phồng lên một chút, bên trong mơ hồ dường như bao bọc một thứ gì đó, nhìn không rõ, Sở Kinh Lan kinh ngạc nhìn tâm ma đang dừng trên đầu ngọn lá, toàn thân cảnh giác.
Một hơi, hai hơi, ba hơi sau, bên trong màn sương đen phát ra một âm thanh ngắn ngủi và run rẩy.
Run run, hơi thở ngắn, yếu ớt, âm cuối không nối tiếp, vô cùng kỳ lạ.
Sở Kinh Lan: "?"
Y nâng kiếm lên, không hề lơi lỏng, dù sao bất kỳ thay đổi nào của tâm ma đối với y đều không phải điều tốt.
Sau tiếng mở đầu nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, cả màn sương đột ngột phát lực, ngay lập tức, một tiếng dài và thê lương thành công xé tan sự yên tĩnh của buổi sáng, đuổi theo tai người hét lên, không cần tiền mà cần mạng, khiến người nghe hồn phi phách tán!
Sở Kinh Lan không kịp đề phòng bị lấp đầy tai, âm thanh kinh khủng làm thủng cả màng nhĩ lẫn sự cảnh giác của y, sự việc xảy ra đột ngột, không kịp phòng bị, Sở Kinh Lan hứng chịu một cú đánh chính diện cực mạnh, kiếm trong tay suýt nữa bay khỏi tay.
... Sáo, sáo trúc?
Làm sao có người có thể thổi sáo khó nghe đến như vậy?
Dù là người mới, cũng rất ít ai có thể thổi ra thanh âm kinh thiên động địa như vậy!
Tiêu Mặc sau tiếng đó cũng dừng lại, cả màn sương run rẩy, rõ ràng, cậu cũng bị âm thanh khó nghe làm cho kinh ngạc, đứng ngẩn người.
Sở Kinh Lan rối loạn trong gió một lúc, hồi lâu, cuối cùng y tìm lại được hồn phách bị tiếng sáo làm tan biến, gom lại hết, nghiến răng nghiến lợi: "Tâm ma, ngươi lại muốn làm gì?"
Đối với người thổi thì sức sát thương không quá lớn, nhưng Tiêu Mặc cũng biết, tiếng sáo của cậu cách xa với "hay" tới mười vạn tám ngàn dặm, lần đầu tiên cậu cảm thấy có chút thiếu tự tin trước mặt Sở Kinh Lan, cậu ngượng ngùng ho khan hai tiếng: "Tu, khụ, không phải, luyện, luyện tập âm nhạc."
Nói xong, cậu mới nhận ra mình là tâm ma, làm sao có thể lùi bước trước Sở Kinh Lan, màn sương phồng lên, ngay lập tức đổi sang giọng điệu lý lẽ kiên cường: "Như ngươi thấy, là tu luyện."
Mặc dù cậu cố gắng giữ giọng tâm ma, nhưng nghe vẫn không vững chắc như bình thường, bên trong xen lẫn chút lo lắng và ngượng ngùng.
Tiêu Mặc: Cứu ta với, thật quá khó nghe, lại còn bị Sở Kinh Lan nghe thấy!
Nghe đến hai chữ "tu luyện", biểu cảm rối loạn của Sở Kinh Lan thu lại, sự cảnh giác lại hiện lên trong mắt y, y lạnh lùng nói: "Hiện nay ngươi không thể đoạt xá ta."
Sao lại gấp gáp tu luyện như vậy, chẳng lẽ còn có âm mưu khác?
Tiêu Mặc cứng đầu tiếp tục diễn vai tâm ma: "Sớm tính toán, ngươi chăm chỉ như vậy, ta cũng không thể thua, mỗi người hãy cố gắng nhé bản thể."
Ánh mắt đen láy của Sở Kinh Lan lạnh băng, mang ánh kiếm, băng lạnh sắc bén đâm thẳng vào Tiêu Mặc, Tiêu Mặc không chớp mắt, dựng tư thế đối đầu lại – dù cậu đang là một màn sương không có mắt.
Một người một sương đối đầu nhau trong chốc lát, Sở Kinh Lan nhắm mắt lại, ngực phập phồng mạnh một hơi, quay đầu bỏ đi.
Y đi đến đầu kia của bãi kiếm, cách xa tâm ma một chút, Sở Kinh Lan cầm kiếm tiếp tục, từng chiêu từng thức nặng nề sát khí, như muốn chém gì đó thành hai nửa.
Không còn bị Sở Kinh Lan nhìn chằm chằm, màn sương của Tiêu Mặc không còn cứng rắn, như một quả bóng xì hơi, xẹp lép.
Sáo trúc bị cậu dùng cả màn sương bọc lại, dựa vào linh khí của hơi thở và cảm ngộ mà thổi, đừng nhìn cậu bày ra dáng vẻ tâm ma trước Sở Kinh Lan, nhưng thực ra... cậu cũng biết xấu hổ. Sau khi tập luyện vừa rồi, cậu đã biết kĩ năng thổi sáo của mình tạm thời không hay... Được rồi, là rất khó nghe.
Nếu có thể, cậu cũng muốn một mình tự luyện tập.
Nhưng!
Chỉ có bên ngoài mới có linh khí, mà cậu không thể rời khỏi phạm vi năm mươi mét của Sở Kinh Lan! Tiêu Mặc dùng màn sương bọc lấy sáo, không ai biết biểu cảm của cậu biến đổi liên tục, lúc như mây mù lúc như mưa rào.
"Hệ thống, có cách nào khác không."
Hệ thống im lặng nãy giờ bỗng xuất hiện, không biết tại sao, chất giọng điện tử của nó đã đổi hai tông: "Không có, ký chủ, ta rất tiếc, nhưng ta tin vào khả năng học tập của ngài, cố lên! Ngài có thể!"
Động viên xong, hệ thống mới cẩn thận thỉnh cầu: "Phải rồi ký chủ, trước khi ngài luyện tập sáo, xin thông báo trước một tiếng, ta sẽ tạm thời tắt chức năng nghe, khi cần ngài chỉ cần gọi 'hệ thống', là có thể liên lạc lại với ta." "Ta không có ý gì khác, thật đấy! Chỉ là tiếng sáo của ngài có sức sát thương ngoài ý muốn, có thể không tốt cho chức năng nghe của ta."
Tiêu Mặc: "..."
Không cần phải vòng vo như vậy, khó nghe thì cứ nói thẳng ra, cậu tuy nhỏ nhen, nhưng cũng không ghi thù vặt vãnh.
Tiêu Mặc nhìn Sở Kinh Lan không xa đang luyện kiếm, càng thêm lo lắng: tu vi của Sở Kinh Lan tăng lên cũng có lợi cho cậu nên Tiêu Mặc thực sự không muốn làm phiền đến việc tu luyện của y.
Vậy thì mình nên luyện sáo khi nào đây?
Hệ thống tuy tắt đầu vào âm thanh, nhưng không tắt đầu ra, nó bèn thông báo: "Tấn công tinh thần thành công, cộng 30 điểm!"
Tiêu Mặc: ...
Không phải chứ, chỉ vì tiếng sáo vừa rồi sao?