“Cứ quyết định như vậy đi, các ngươi ở lại, ta mang Phong Hoa rời đi.” Lạc Ân Ân đắc ý cười.
“Ngươi không muốn tìm ta báo thù nữa sao?” Mập trắng không cam lòng hỏi.
“Không báo nữa, sau này để Phong Hoa báo giúp ta.” Lạc Ân Ân không quan tâm nói.
So với an nguy của Phong Hoa, chút thù hằn với Mập trắng thì tính là gì chứ? Dù sao từ nhỏ đã bị người ta hố đến lớn, nàng chẳng phải vẫn sống rất tốt, sống vui vẻ không hết sao?
“Xem như ngươi lợi hại!” Nhìn nụ cười vô tư của Lạc Ân Ân, Mập trắng tức đến nghiến răng nghiến lợi. Đối với sinh vật lạc quan như vậy, hắn thật sự chẳng có cách nào.
Nhìn mấy người Lạc Ân Ân tranh qua tranh lại, mấy vị thánh tu mới tấn cấp khác trong điện đều cảm động không thôi.
Đổi lại là người khác, gặp phải chuyện như thế này đa phần sẽ tranh đến đỏ mặt tía tai, thậm chí đánh cho đầu rơi máu chảy, nhưng mục đích tranh đoạt chắc chắn là để bản thân ở lại. Còn mấy người Lạc Ân Ân, tranh qua tranh lại đều là muốn để người khác ở lại, bản thân rời đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT