Mảnh đất mênh mông bị bao phủ dưới một tầng mây đen, trong tầng mây đen ấy nứt ra một hố đen, bên trong lóe lên ánh tím chói mắt, dưới sự xâm nhiễm của ánh tím đó, những hạt bụi nhỏ li ti giữa trời đất cũng bị nhuộm thành màu tím, cả trời đất đều vì thế mà phủ lên một tầng bóng tối màu tím.
Trên mặt đất, cỏ cây héo úa, vô số loài người và yêu thú đang giãy giụa, lăn lộn, thần sắc thống khổ dữ tợn đến cực điểm, và dưới chân họ còn có nhiều loài người và yêu thú hơn đã bắt đầu hóa thành máu tươi, dần dần mất đi sinh cơ, tình trạng lại càng thê thảm không nỡ nhìn.
Vị điện chủ đầu tiên của Thánh điện Hưng Hoa hiển nhiên là người đa tài đa nghệ, tài năng hội họa cực kỳ tinh xảo, cho dù chỉ là bích họa không tiếng động, nhưng cảm giác mang lại chân thực đến vậy. Mấy người Cố Phong Hoa phảng phất như có thể nghe thấy tiếng kêu gào bất lực của những loài người và yêu thú trong tranh, phảng phất như có thể cảm nhận được sự thống khổ xé lòng của họ trước khi chết. Trái tim của các nàng không thể ngăn cản mà run rẩy.
“Thật đáng sợ.” Lạc Ân Ân dùng giọng run rẩy nói.
Mặc dù đã nghe qua chuyện về trận đại kiếp nạn đó từ miệng Tạ Hoài Viễn, nhưng khi nhìn thấy bức bích họa này, họ mới biết tình cảnh lúc đó kinh khủng đến mức nào, cũng mới biết thứ bụi tím này đáng sợ đến mức nào.
“Nếu ta không đoán sai, những hạt bụi màu tím kia hẳn là thứ bụi tím bên cạnh chúng ta.” Diệp Vô Sắc nói.
Cái chết thê thảm của những loài người và yêu thú trong bích họa, chính xác giống với tình cảnh khi Tạ Hoài Viễn nói về lần thứ hai tiến vào Tử Thần Điện.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT