“Ngươi còn sống à, ngươi không phải xác khô sao?” Lạc Ân Ân cuối cùng cũng bình tĩnh lại, vừa thở hổn hển vừa hỏi.
“Nói nhảm, ngươi từng nghe xác khô biết nói bao giờ chưa?” Lão giả đảo mắt.
Lần này, Lạc Ân Ân mới nhìn rõ đôi mắt ẩn sau những nếp nhăn hằn sâu của hắn. Nói cũng lạ, tuy lão giả này già nua, khô quắt như xác khô nhưng đôi mắt lại trong veo lạ thường, tròng đen trắng phân minh như mắt trẻ thơ, không một chút vẩn đục.
“Hóa ra là người sống, sao không nói sớm, làm người ta hết cả hồn.” Lạc Ân Ân vỗ ngực, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, nàng lại siết chặt chuôi kiếm, cảnh giác nhìn lão giả: “Ngươi là ai?”
Quả đúng là Lạc Ân Ân ruột để ngoài da mà, câu này đáng lẽ phải hỏi ngay từ đầu mới phải, vậy mà giờ mới nhớ ra!
Mấy người Cố Phong Hoa không hẹn mà cùng im bặt. Thật ra, ngay khoảnh khắc lão giả này mới xuất hiện, họ đã siết chặt chuôi kiếm rồi. Có vết xe đổ của con yêu thú lúc trước, họ nào dám lơ là dù chỉ một chút.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play