“Các ngươi không tò mò, tâm đắc cảm ngộ mà ta để lại ở đại điện tầng thứ bảy này rốt cuộc là gì sao?” Phong lão cười một cách bí ẩn, nếp nhăn trên mặt đều dúm cả lại.
“Ý của ngài là, chỉ cần nhận được y bát truyền thừa của ngài là có thể đến Vô Cực Thánh Thiên?” Trong lòng Cố Phong Hoa khẽ động, cất tiếng hỏi.
Không hiểu vì sao, nàng luôn cảm thấy nụ cười kia của Phong lão dường như ẩn chứa điều gì đó, nhưng nàng cũng cảm nhận được, hắn không có ác ý. Vì để có thể đến Vô Cực Thánh Thiên, nàng lười nghĩ nhiều như vậy.
“Không, không chỉ là y bát truyền thừa của ta.” Phong lão trịnh trọng nói.
Nghe hắn nói vậy, Lạc Ân Ân, Mập Trắng và Diệp Vô Sắc đều tỏ vẻ tò mò. Chẳng lẽ, đại điện tầng thứ bảy còn có thứ quan trọng hơn cả cảm ngộ cả đời của Phong lão sao?
“Vậy đó là gì?” Cố Phong Hoa hỏi dồn.
Phong lão vung tay một cái, trên vách đá vốn nhẵn bóng như gương xuất hiện một hàng chữ lớn khắc trên đá: Tiên La Ngọc Dịch Thiên Thu Tuyết, Tử Tiêu Kình Vân Lăng Thánh Thiên!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT