Tuy Phong lão nói nhẹ như lông hồng, nhưng chỉ từ việc Tử Trần Ngọc Tâm Thảo có thể kéo dài mấy vạn năm tuổi thọ, bọn họ không khó đoán ra được hiệu quả thần kỳ của nó khi dùng để giải độc chữa thương. Theo một ý nghĩa nào đó, đây rõ ràng là một bảo vật trời đất có thể sánh ngang với sức mạnh Phượng Hoàng.
"Phong lão, phải tìm Tử Trần Ngọc Tâm Thảo ở đâu?" Cố Phong Hoa hỏi.
Bên cạnh, Lạc Ân Ân dỏng tai lên, hai mắt sáng rực kim quang.
"Ngươi kích động cái gì? Ngay cả Hồn Thánh còn chưa tới, tìm được Tử Trần Ngọc Tâm Thảo thì có thể thế nào, sống lâu hơn nữa chẳng phải vẫn là một bà lão xấu xí sao." Mập Trắng nhìn kim quang loạn xạ trong mắt Lạc Ân Ân, chế nhạo nói.
"Ngươi hiểu cái gì, trên đời này có bao nhiêu món ngon, không sống lâu một chút làm sao ăn cho hết được? Dung mạo? Dung mạo quan trọng sao, có ăn được không?" Đã quen với việc đùa giỡn với Mập Trắng, Lạc Ân Ân không vì lời hắn nói mà tức giận, bĩu môi nói với vẻ không cho là đúng.
"Ặc..." Mập Trắng bị một câu nói của Lạc Ân Ân làm cho nghẹn họng không nói nên lời.
Thôi được, tuy đều là kẻ ham ăn nhưng giữa kẻ ham ăn và kẻ ham ăn vẫn có sự khác biệt. Đối với một kẻ ham ăn có theo đuổi, có lý tưởng, có hoài bão như Lạc Ân Ân mà nói, ăn hết mỹ thực thiên hạ mới là quan trọng nhất, tất cả những thứ khác đều là phù du. Vì để hoàn thành giấc mơ vĩ đại này, thậm chí ngay cả dung mạo mà con gái quan tâm nhất cũng có thể bỏ qua không tính.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT