Thật ra mà nói, Cố Phong Hoa vẫn nương tay không ít, chỉ sợ hành hạ bọn họ đến thần trí thất thường nên ra tay ít nhiều vẫn chừa lại đường lui, cũng cho bọn họ một tia hy vọng. Kẻ thật sự đáng sợ vẫn là Tiện Tiện, gã đó một khi đã ra tay thì cái sự hung ác, tàn nhẫn, vô tình đó hoàn toàn không phải là người! À phải rồi, nó vốn không phải là người, cũng chẳng phải ra tay, mà là ra dây leo.
“Xem các ngươi mừng chưa kìa, chẳng phải mỗi ngày bị quất mấy roi thôi sao, có gì to tát đâu.” Lạc Ân Ân nhìn vệt nước mắt vui mừng trong mắt Mập trắng và Diệp Vô Sắc, vừa nhai miếng mứt quả vừa nói với vẻ khinh bỉ.
Thật ra hai tháng nay, nàng chịu tội chẳng nhẹ hơn Mập trắng và Diệp Vô Sắc chút nào, vốn cũng khóc cha gọi mẹ, đau đớn muốn chết, nhưng sau đó thấy Mập trắng và Diệp Vô Sắc cũng bị hành hạ thê thảm y như mình, nàng bỗng thấy dễ chịu hẳn, thậm chí còn có chút vui sướng khó tả.
“Vẫn còn chút thời gian, hay là chúng ta luyện thêm chút nữa?” Cố Phong Hoa nói đùa, nhìn bộ dạng bất cần của Lạc Ân Ân.
Phải công nhận rằng, sức mạnh của thù hận thật to lớn, tuy rằng Đoạn Không Trảm Lãng quyết mà Lạc Ân Ân chọn có hơi thua kém Bắc Đẩu Bá Thiên kiếm và Thánh Hồn Thiên Phá, cũng không phải là thứ phù hợp nhất với công pháp của nàng, nhưng dưới sự chống đỡ của niềm tin báo thù rửa hận, Lạc Ân Ân lại học hành vô cùng chăm chú, mức độ lĩnh ngộ thậm chí còn vượt qua cả hai người Mập trắng và Diệp Vô Sắc.
Mặc dù tu vi vẫn kém Mập trắng một chút, nhưng nếu thật sự động thủ, Mập trắng đã không còn là đối thủ của nàng nữa.
Thế là, vai vế kẻ bắt nạt và người bị bắt nạt một lần nữa đổi chỗ cho nhau, mỗi ngày sau khi màn rèn luyện của Cố Phong Hoa kết thúc, trong sân thường sẽ có một trận gà bay chó sủa, đồng thời còn vang lên tiếng kêu la thảm thiết đầy bất lực của Mập trắng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT