“Điện hạ cẩn thận.” Trên đỉnh đầu truyền tới tiếng Bùi thế tử tốt bụng nhắc nhở một câu, khiến Tạ Ngạn Phỉ như được trấn an.
Chờ đứng vững vàng rồi, Tạ Ngạn Phỉ mới nhếch miệng cười với Bùi thế tử, đây chính là một cái đùi lớn nha, là lão đại tương lai của bốn nước, đợi y giải quyết xong chuyện ở Tuyên Bình Hầu phủ rồi, nhất định phải ôm cái đùi này thật chặt.
Có điều bây giờ không có thời gian rảnh rỗi lôi kéo làm quen, chẳng qua là y không ngờ tính tình Bùi thế tử lúc này đúng là rất tốt, khó có thể tưởng tượng người ôn nhu như vậy sau này sẽ giết người như ngóe.
Tạ Ngạn Phỉ lắc đầu một cái, ném miêu tả về Bùi thế tử trong sách vứt ra sau đầu. Y đứng vững vàng, nhìn về phía Đỗ Hương Ly sau lưng Tuyên Bình Hầu, bắt gặp trên khóe miệng nàng ta nở một nụ cười.
Sự chú ý của mọi người đều đã tập trung vào cái chết của Trịnh thượng thư, hoàn toàn không để mắt đến ma ma nói Diệu Linh đã chết, đương nhiên nàng ta cũng tránh thoát một kiếp.
Thật may Trịnh thượng thư này chết thật đúng lúc, vừa vặn để cho nàng ta tránh thoát một kiếp, chỉ tiếc không thể hủy hoại Đỗ Hương Vũ, chỉ có thể chờ lần sau vậy.
Tạ Ngạn Phỉ giễu cợt nhếch mép một cái, đoán chừng lúc này Đỗ Hương Ly còn đang vui mừng đây, nhưng sao y có thể để cho nàng ta chạy thoát dễ dàng như vậy được? Mơ đẹp đấy.
Đỗ Hương Ly cứ đắc ý một lát đi, nếu nàng ta biết người giết Trịnh thượng thư là ai, chắc sẽ không cười được nữa.
Đoán chắc người nọ cũng không nghĩ tới Đỗ Hương Ly sẽ ra tay vào lúc quan trọng thế này, đúng lúc Trịnh thượng thư chết.
Trong sách bọn họ có thể tránh thoát được, nhưng có y ở đây, muốn tính toán chơi xấu nguyên thân sẽ không dễ dàng như vậy đâu.
Vào lúc nụ cười trên khóe miệng của Đỗ Hương Ly còn chưa phai đi, Tạ Ngạn Phỉ chậm rãi mở miệng, để cho đám người Tuyên Bình Hầu dừng bước: “Vào cung trước, dẫn cả nàng ta theo.”
Cùng với lời nói của y, tầm mắt mọi người chuyển theo hướng y chỉ nhìn về phía Đỗ Hương Ly.
Tuyên Bình Hầu kịp phản ứng trước, giận đến mức bùng nổ: “Húc vương, người có ý gì? Tại sao phải mang nữ nhi ta theo?”
Tạ Ngạn Phỉ nói: “Dĩ nhiên là bởi vì nàng ta là người có hiềm nghi lớn nhất chứ sao?”
Tuyên Bình Hầu tức giận đến mức ngực phập phồng kịch liệt: “Húc vương cảm thấy chỉ dựa vào tiểu nữ tay trói gà không chặt có thể giết chết Trịnh đại nhân? Người thật đúng là coi trọng Hầu phủ ta!”
Tạ Ngạn Phỉ nhếch miệng một cái: “Ai nói là vụ án của Trịnh đại nhân? Là vụ án hạ thuốc Bổn vương!”
Mọi người ngẩn ra: Ơ, đây không phải là một sao?
Tuyên Bình Hầu cũng sửng sốt một chút, ông bị cái chết của Trịnh đại nhân làm cho bối rối, lúc này mới nhớ tới, mới ý thức được rằng cũng có khả năng này, Ngũ hoàng tử bị hạ thuốc và Trịnh đại nhân chết là hai vụ án, không phải cùng một người gây ra. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Nhưng Đỗ Hương Ly là thứ nữ của ông, không thể vào cung.
Tuyên Bình Hầu trực tiếp cự tuyệt: “Không được! Không thể dẫn nó đi! Nó chỉ là một tiểu cô nương, làm sao có thể hạ thuốc với giết người? Căn bản không hề có hiềm nghi!”
Tạ Ngạn Phỉ bất mãn liếc nhìn Tuyên Bình Hầu: “Hầu gia có ý gì thế? Không hiềm nghi? Nói ra lời này chính ông có tin được không? Có phải là thứ nữ của ông rêu rao Bổn vương khi dễ Tam tỷ của nàng ta trước không? Nhưng Tam tỷ của nàng ta cũng là khuê nữ của ông, nàng bị nha hoàn Diệu Linh của thứ muội gọi đi, kết quả thế nào? Vào giờ phút quan trọng nha hoàn Diệu Linh của nàng ta vô duyên vô cớ chết! Hầu gia, tự ông nói một chút xem ông có tin chuyện này không có điều kỳ hoặc không? Lộ rõ như thế mà ông còn che chở, đừng nói với Bổn vương là ông cũng tham dự trong đó đấy chứ? Hôm nay Trịnh thượng thư đã chết, còn chết ở trong phủ của ông, nếu Bổn vương là ông, không chỉ có không ngăn cản, vì để chứng minh trong sạch, còn nhất quyết phải giao thứ nữ ra. Nếu như oan uổng, đương nhiên sẽ có phụ hoàng trả cho nàng ta sự trong sạch, ông còn sợ cái gì chứ? Là ông không tin Bổn vương, hay là không tin phụ hoàng? Hay là không tin đại thần được phụ hoàng bổ nhiệm tra án?”
Tuyên Bình Hầu nào chịu để cho y đưa người đi, chỉ cần đưa đi, cho dù như thế nào thì thanh danh thứ nữ của ông cũng sẽ bị hủy.
Nhưng ông lại không nghĩ tới Ngũ hoàng tử bình thường nhu nhược, bất tài đột nhiên lợi hại như vậy, nghe xem y nói gì kia? Cái gì gọi là ông cũng tham dự trong đó? Ông không tin Hoàng thượng, ông dám sao?
Hết lần này tới lần khác Ngũ hoàng tử còn lời trong lời ngoài, nếu hôm nay ông dám giữ lại, đó chính là không tín nhiệm Hoàng thượng, ông còn có thể giữ sao?
Tuyên Bình Hầu tức giận đến cả người phát run, râu ria thổi loạn, vì để chứng minh chuyện này không liên quan đến Tuyên Bình Hầu phủ của ông, chỉ có thể để cho Ngũ hoàng tử đưa người đi.
Tuyên Bình Hầu hít sâu một hơi, nhẫn nhịn, nghiến răng nghiến lợi: “Nếu Ngũ hoàng tử đã nói như thế thì Tuyên Bình Hầu phủ ta đương nhiên là trong sạch rồi. Thế này, Ly nhi cùng vào cung với chúng ta đi.”
Ngược lại ông muốn xem thử Hoàng thượng có nghe theo lời của Ngũ hoàng tử hay không, một kẻ ăn chơi trác táng không được sủng ái, Hoàng thượng có thể nghe mấy lời tùy tiện này của y mà giội nước bẩn lên Hầu phủ sao?
“Phụ thân!” Đỗ Hương Ly giật nảy mình, không nghĩ tới phụ thân thật sự đồng ý với Ngũ hoàng tử.
Nàng ta không thể vào cung, nhỡ may… Nhỡ may…
Nàng ta ở Tuyên Bình Hầu phủ còn có thể chống chế được, nhưng vào trong cung, nàng không thể dựa vào ai được nữa.
Tạ Ngạn Phỉ chỉ chờ câu này của ông, y lập tức khoát tay: “Húc Nhất, đưa đi, hãy trông cho kỹ đấy, đừng để cho người chạy mất.”
“Ngài…” Tuyên Bình Hầu xoa xoa mi tâm, hung hăng trừng mắt nhìn Đỗ Hương Ly một cái, lúc ấy không có chuyện gì sao lại đi hô bậy bạ làm gì? Nếu không phải vì nàng ta kêu lên thì bây giờ cũng không xảy ra chuyện này. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Đỗ Hương Ly bị cái nhìn này của Tuyên Bình Hầu dọa sợ đến phát run, nàng ta cúi đầu xuống, không dám nhiều lời nữa, chỉ có thể yếu thế đi theo ra ngoài phủ.
Tạ Ngạn Phỉ sải bước đi ở phía trước, y cũng không cần nhất quyết phải dẫn Đỗ Hương Ly theo, Diệu Linh đã chết, nhất định là người nọ ra tay, chuyện Đỗ Hương Ly hãm hại Đỗ Hương Vũ đương nhiên cũng mất chứng cớ.
Nhưng nếu sau này tra ra chứng cớ chuyện của Trịnh thượng thư, sợ là người nọ sẽ chó cùng rứt giậu, trực tiếp chạy thoát thân, bây giờ có Đỗ Hương Ly trong tay, ngược lại y có thể lấy Đỗ Hương Ly làm lợi thế chặn đường người nọ, để cho người nọ khoanh tay bó gối.
Ai bảo Đỗ Hương Ly là người quan trọng của kẻ nọ chứ.
Tạ Ngạn Phỉ dẫn Tuyên Bình Hầu, Đỗ Hương Ly cùng với mọi người tiến cung.
Bùi thế tử không tiến cung, hắn chỉ cau mày nhìn chằm chằm hướng bọn Tạ Ngạn Phỉ rời đi. Kỳ quái, Diệu Linh đã chết, sợ là ngay cả gia đinh kia cũng đã chết. Nhân chứng, vật chứng cũng đều bị hủy, vì sao Ngũ hoàng tử còn phải thà đắc tội Tuyên Bình Hầu cũng phải dẫn Tứ cô nương đi?
Chẳng lẽ hung thủ giết chết Trịnh thượng thư có liên quan đến Tứ cô nương?
Nhưng một thiếu nữ nhu nhược cả ngày ở hậu trạch sao có thể liên quan đến mệnh quan triều đình? Hay là, Ngũ hoàng tử giương đông kích tây, cái chết của Trịnh thượng thư có liên quan đến Tuyên Bình Hầu?
Không đúng, hắn biết Tuyên Bình Hầu, ông không có lá gan này, nhưng dù sao cũng là hắn cảm thấy thế, chưa chắc là Tuyên Bình Hầu thật sự không có lá gan ý.
Bùi thế tử rũ mắt, theo nghi vấn gia tăng ở đáy lòng, hắn cũng càng tò mò hơn về Ngũ hoàng tử chỉ nghe tên không gặp mà hôm nay mới được tiếp xúc lần đầu này.
Bên trong ngự thư phòng, Minh Hiền Đế đang rũ mắt nhìn sổ sách, đã có hơi mất tập trung.
Hôm nay là đại thọ của lão phu nhân Tuyên Bình Hầu phủ, ông đã phái người tặng quà, Tiền Toàn hồi cung có nói lão Ngũ cũng đi.
Sau khi Minh Hiền Đế nghe được cũng có chút hụt hẫng, đứa nhỏ này đối với thọ yến của người khác ngược lại là tích cực. Mỗi lần đến thọ thần của ông, nhìn vẻ mặt thù hận vô cùng của lão Ngũ, làm ông không còn tâm trạng để ý đến quà mừng nữa…
Ông phiền lòng đẩy sổ sách sang một bên, Tiền Toàn đứng bên cạnh trong lòng hiểu rõ Hoàng thượng đang phiền muộn.
Hắn cũng không hiểu Hoàng thượng, rõ ràng sợ gặp Ngũ hoàng tử, nhưng lại không nhịn được nghe nhiều về chuyện Ngũ hoàng tử, thế này không phải là tự làm khổ mình sao?
Nhưng hắn là nô tài, cũng không dám lắm miệng.
Đúng lúc này, bên ngoài ngự thư phòng truyền đến tiếng bẩm báo, nói là Ngũ hoàng tử dẫn Tuyên Bình Hầu, còn có chư vị đại nhân tiến cung, muốn gặp giá.
Minh Hiền Đế cho là mình nghe nhầm: “Ai, ai tới?”
Tiền Toàn cũng ngạc nhiên, hàng năm, ngoại trừ tiệc mừng thọ Hoàng Thượng không thể không đến, còn lại vào những dịp khác Ngũ hoàng tử sống chết không chịu tiến cung, trận gió nào thổi y tới vậy?
Tiền Toàn cúi đầu xuống: “Hồi bẩm Hoàng thượng, là Húc vương gia tới, còn có đám người Tuyên Bình Hầu.”
Minh Hiền Đế lập tức ngồi thẳng, kéo căng khuôn mặt nói: “Đi, cho bọn họ vào.”
Tạ Ngạn Phỉ đang chờ ở bên ngoài ngự thư phòng, Tuyên Bình Hầu đứng bên cạnh, khí tức trên người đối phương càng lúc càng bình tĩnh, hiển nhiên đang cho là giữa một Hoàng tử không được sủng và Hầu gia là ông ta, Minh Hiền Đế sẽ thiên vị ông ta.
Tạ Ngạn Phỉ cong miệng, chờ cửa ngự thư phòng mở ra, y dồn khí vùng dưới rốn, vèo một cái trực tiếp đung đưa cơ thể to mập đẩy Tiền Toàn ra. Theo mỗi bước chân y đi vào, sàn nhà ngự thư phòng lại rung lên một cái, hù dọa Minh Hiền Đế trước ngự án cũng phải ngớ người, mấy tháng không gặp, lão Ngũ lại thêm chắc nịch nữa rồi.
Tạ Ngạn Phỉ trực tiếp bổ nhào qua, ôm lấy ngự án rồi bắt đầu gào: “A hu hu hu, phụ hoàng, người phải làm chủ cho nhi thần! Nhi thần tí thì không gặp được người nữa rồi, tí nữa thì nhi thần phải chết rồi hức! Sau khi nhi thần chết phụ hoàng cũng không còn Ngũ hoàng tử nữa, nhi thần sẽ đi theo mẫu hậu!”
Đám người cùng đi theo vào bị một tiếng gào này làm sợ run một cái: Mẹ kiếp, có phải Ngũ hoàng tử điên rồi không? Thế mà lại kêu gào ầm ĩ trước mặt Hoàng thượng?
Có ai lại không biết Hoàng thượng ghét nhất chính là động một tí là khóc lóc om sòm? Ngũ hoàng tử đây đã có đủ rồi. ( truyện trên app T Y T )
Không chỉ có như vậy, Ngũ hoàng tử còn nhắc tới tiền Hoàng hậu!
Y, y đang muốn làm gì? Ai chả biết tiền Hoàng hậu chính là cấm kỵ trong cung, trời ạ, không phải Ngũ hoàng tử bị hạ độc, độc xâm nhập vào đầu óc nên bị ngu luôn rồi chứ?
Đầu óc xảy ra vấn đề rồi hay sao?
Cho nên lúc này y mới dám nhổ lông trên đầu cọp?
Nếu Hoàng thượng tức giận vì chuyện này thì những người dính líu đến Ngũ hoàng tử như họ đây có thể có kết cục tốt sao?
Đám người khẽ run rẩy, âm thầm nghĩ, lần này bị Ngũ hoàng tử hại thảm rồi.
Bọn họ rụt cổ, cũng không dám đi về phía trước, chờ đợi đón cơn thịnh nộ của Hoàng thượng.
Kết quả, lại xuất hiện một màn khiến bọn họ không thể tưởng tượng nổi.
Bọn họ trơ mắt nhìn Minh Hiền Đế công chính nghiêm minh, luôn luôn uy nghiêm đối với những Hoàng tử còn lại, không chỉ không tức giận mà còn đỏ vành mắt, không chỉ có như vậy, lại thoáng qua một chút sợ hãi?
Sợ? Bọn họ hoa mắt nhìn lầm rồi phải không? Hoàng thượng sợ cái gì? Chẳng lẽ sợ Ngũ hoàng tử sẽ chết? Chuyện này sao có thể chứ?
Nhưng một màn kế tiếp lại để cho bọn họ choáng váng, chỉ thấy Hoàng thượng dùng giọng nói đè nén nhưng lại trấn an, cứ như sợ hù dọa Ngũ hoàng tử, nói: “Lão Ngũ, con nói bậy bạ gì đó? Con làm sao mà chết được? Có phụ hoàng ở đây, ai dám động vào con? Phụ hoàng là người đầu tiên không tha cho hắn!”
Mọi người run một cái: Chuyện này… Trên trời đổ mưa đỏ à? Hay vốn dĩ ngay từ đầu bọn họ đã đoán sai rồi?
Thật ra Hoàng thượng thật sự để ý đến Ngũ hoàng tử?
Nhưng nếu là để ý, làm sao có thể nhiều năm không nghe không hỏi như vậy? Giống như nuôi thả, Hoàng tử khác đã sớm tìm người dạy dỗ, kết quả chỉ có vị Ngũ hoàng tử này học vấn không có gì tiến bộ, trái lại cân nặng càng ngày càng tăng.
Thậm chí đã đến tuổi rồi mà vẫn chưa cho làm mai, đến bây giờ vẫn là một người cô đơn, ngay cả một vị Vương phi cũng không có.
Mặc dù Ngũ hoàng tử xấu xí, nhưng rốt cuộc vẫn là Hoàng tử, nếu Hoàng thượng đã mở miệng, chọn dòng dõi thấp một chút, cũng có người nguyện ý gả vào.
Nhưng Hoàng thượng lại chẳng hề nhắc đến, cộng thêm những năm này bị hời hợt, mới khiến bọn họ có ảo giác, cảm thấy Ngũ hoàng tử là bị Hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ rồi.
Nhưng kết quả thì sao? Bọn họ nhìn thấy gì? Hoàng thượng thế này nào giống vẻ không chào đón cơ chứ?
Nếu Tạ Ngạn Phỉ đã dám vào cung, dám tung hoành như vậy, dĩ nhiên là đã sớm biết tâm tư Minh Hiền Đế rồi.
Cũng biết Minh Hiền Đế không phải không thèm để ý Ngũ hoàng tử như mọi người vẫn nghĩ, ngược lại không chỉ có để ý, mà còn rất để ý.
Trong sách nói sau khi nguyên thân chết vào đêm tân hôn, lúc ấy Minh Hiền Đế trực tiếp hôn mê hai ngày, đến khi tỉnh lại liền bùng nổ, cứ như phát điên mà truy cứu trách nhiệm, cho người điều tra!
Lúc ấy, sự tức giận của Minh Hiền Đế giống như một con dã thú khiến cả triều đình hoảng sợ. Khi đó mọi người mới biết Minh Hiền Đế không phải là không để ý đến Ngũ hoàng tử, đó là bởi vì quá để ý, nhưng lại sợ gặp Ngũ hoàng tử, cho nên mới luôn bỏ mặc không gặp.
Mà nguyên nhân trong đó thì phải ngược dòng đến một chuyện bí mật xảy ra ở trong cung từ hơn mười năm trước.