Mẹ đẻ của Ngũ hoàng tử là tiền Hoàng hậu của Đại Tạ, đích muội của Vu thừa tướng đương triều, là thanh mai trúc mã từ nhỏ với Minh Hiền Đế, tình cảm rất tốt, Vu hoàng hậu vào cung sau khi cập kê, hiền lương thục đức, vô cùng ân ái với Minh Hiền Đế.

Ba mươi sáu năm trước, Vu hoàng hậu sinh hạ một đứa con trai, chính là Đại hoàng tử của Minh Hiền Đế, lúc ấy Minh Hiền Đế xém chút nữa đã trực tiếp lập Đại hoàng tử làm Thái tử, nhưng bị Vu hoàng hậu ngăn cản, sợ Tướng phủ bọn họ có quyền lớn khiến người ta cảm thấy công cao lấn chủ.

Vì thế mà Minh Hiền Đế càng thêm để tâm đến Vu hoàng hậu hơn, chẳng qua sau này cơ thể Vu hoàng hậu vẫn luôn không tốt, không thể mang thai nữa, cho đến mười tám năm trước, cuối cùng Vu hoàng hậu mới mang thai long chủng lần nữa, Minh Hiền Đế cực kì vui vẻ, nhưng bảy tháng sau, nó lại trở thành khởi đầu cho cơn ác mộng của Minh Hiền Đế.

Vu hoàng hậu chưa đủ tháng đã sinh Ngũ hoàng tử, dựa theo dự toán canh giờ, lúc ấy Minh Hiền Đế không có ở trong cung, mà là đang ở tại hành cung.

Cộng thêm lúc ấy có nãi ma ma bên cạnh Vu hoàng hậu chính miệng thừa nhận Vu hoàng hậu tư thông với thị vệ, còn có thư từ qua lại, chữ viết cũng là của Vu hoàng hậu, thị vệ kia cũng thừa nhận rồi sau đó tự sát, tất cả chứng cớ đều chỉ rằng Vu hoàng hậu mang nghiệt thai.

Trong cơn tức giận, Minh Hiền Đế sai người nhốt Vu hoàng hậu lại. Vu hoàng hậu có trăm miệng cũng không biện bạch được, bèn tự vẫn để chứng minh trong sạch.

Lúc ấy Đại hoàng tử đang mang binh bên ngoài, nhận được tin tức liền gấp gáp quay về, vì quá mức sốt ruột nên từ trên ngựa ngã xuống, khi được đưa về kinh thì đã không còn thở nữa.

Cố tình lúc này nãi ma ma của Vu hoàng hậu lại lật lọng nói Vu Hoàng hậu sinh non, tất cả là Mẫn phi bắt người nhà ra để sai xử bà ta, mua chuộc ngự y lừa Minh Hiền Đế không phải sinh non. Lúc ấy Mẫn phi cũng chính miệng thừa nhận, dưới chứng cớ xác thật, Minh Hiền Đế ban chết cho Mẫn phi. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Bởi vì liên quan rất rộng, lại chết không ít người, cuối cùng Minh Hiền Đế chỉ có thể giấu giếm đi tất cả những chuyện này, nói với bên ngoài là Vu hoàng hậu và Mẫn phi đều bị bệnh qua đời, sau khi xử trí những người đó xong thì cũng ngã bệnh.

Chờ đến khi Minh Hiền Đế khỏi bệnh, cái chết của Vu hoàng hậu cùng Đại hoàng tử trở thành một cây gai trong lòng Minh Hiền Đế, áy náy hối hận theo năm tháng càng đâm càng sâu.

Cũng bởi vì phần áy náy này mà Minh Hiền Đế thấy Tạ Ngạn Phỉ thì sẽ nhớ tới tiền Hoàng hậu là bị ông bức chết, cộng thêm khi còn bé Tạ Ngạn Phỉ rất giống tiền Hoàng hậu. Ngày qua ngày mơ thấy ác mộng, cuối cùng chỉ có thể dứt khoát tránh không gặp, dần dà cũng khiến cho người ngoài nghĩ rằng Ngũ hoàng tử không được Minh Hiền Đế thích.

Tạ Ngạn Phỉ đã biết nên bèn lợi dụng một điểm này, mượn cơ hội lần này, thứ nhất để cho Minh Hiền Đế nhúng tay giữ lại Đỗ Hương Ly, thứ hai để cho mọi người biết Minh Hiền Đế coi trọng Ngũ hoàng tử, thay đổi cục diện trước mắt của y.

Nếu không rung cây dọa khỉ, y còn chưa giải được độc trên người thì đã bị ám hại giống trong sách trước rồi.

Tạ Ngạn Phỉ mới vừa xuyên tới đã phát hiện nguyên thân thật sự rất béo, cũng thật sự xấu xí. Nhưng y béo bởi vì thân thể này xảy ra vấn đề nên mới dẫn đến mấy năm nay càng béo ra, đó cũng là nguyên nhân gây ra sự xấu xí này.

Y bị trúng độc, còn là độc mà ngự y hoàn toàn không có cách nào tra ra được, điều này nói rõ sau lưng nguyên thân có một người muốn giết chết y nhưng lại không muốn để cho ai biết. Trước khi chưa có bản lĩnh tìm ra và giết chết người này, đầu tiên y phải thay đổi thế cục mặc cho người làm thịt trước mắt, trước tiên phải bảo vệ cái mạng nhỏ này đã.

Trong sách Tạ Ngạn Phỉ chết vào đêm tân hôn, Minh Hiền Đế cũng không tra ra được là nam chính làm, chứ đừng nói đến người hạ độc nguyên thân phía sau màn kia. Suy cho cùng thì y chưa đọc hết, cho nên cũng không biết rốt cuộc là ai ngay từ đầu đã muốn giết nguyên thân.

Trịnh thượng thư chết khiến Tạ Ngạn Phỉ hoài nghi người giật dây và người dùng độc giết y có phải là một hay không, chỉ là… lý do là gì?

Cho nên, trước tiên y phải tiếp xúc một chút, nghĩ cách làm rõ ràng người hạ độc nguyên thân có phải là cùng một người với kẻ giết chết Trịnh thượng thư hay không. 

Cho nên mới có cục diện hôm nay đây.

Đầu tiên y lợi dụng chuyện của nữ chính và nguyên thân để bắt lấy quân cờ Đỗ Hương Ly lại, mượn chuyện này để làm lớn chuyện, khiến cho Minh Hiền Đế biết y suýt chết. Minh Hiền Đế sẽ phái người bảo vệ y, cắt đứt đường lui của kẻ muốn giết y, sau đó y lại làm ầm lên, nói rõ quan hệ với cái chết của Trịnh thượng thư, rồi tiến dần từng bước nhắc đến chuyện ở Tuyên Bình Hầu phủ, chuyện sau đó thì từ từ tới.

Tạ Ngạn Phỉ bị hạ dược, lại làm ầm lên như thế, chắc chắn Minh Hiền Đế sẽ lo lắng cốt nhục duy nhất của tiền Hoàng hậu là Ngũ hoàng tử không còn nữa, tất nhiên sẽ hết lòng hết dạ.

Tạ Ngạn Phỉ không có võ công, còn có cơ thể này trúng độc không có thuốc giải, càng cần phải bảo vệ chặt chẽ hơn.

Đương nhiên Minh Hiền Đế sẽ không bảo vệ ở mặt ngoài mà sẽ làm âm thầm, ở nước Đại Tạ có ba tông phái khiến người ta nghe mà sợ vỡ mật, cho dù là nhân sĩ giang hồ cũng phải sợ ba phần.

Trong ba tông phái có một tông thần bí khó lường nhất chính là Vô Ảnh tông, tông chủ Quỷ Ảnh võ công xuất thần nhập hóa, xếp vào top 10, lại thần bí khó lường, không ai gặp qua.

Nghe đồn Quỷ Ảnh này quanh năm đều đeo mặt nạ quỷ che mặt, không ai nhìn thấy mặt thật của hắn ta, bên dưới có bảy mươi hai người, đều là cao thủ tử sĩ do Vô Ảnh tông bồi dưỡng.

Nhưng Vô Ảnh tông lợi hại này lại có một bí mật mà người khác không biết, nhưng Tạ Ngạn Phỉ đã đọc sách lại biết được, đó chính là Vô Ảnh tông này thuộc về Minh Hiền Đế.

Năm đó lúc ông còn là Thái tử có quan hệ với Tông chủ đời trước của Vô Ảnh tông, sau đó Tông chủ đời trước nợ Minh Hiền Đế một ân tình, sau khi chết bán Vô Ảnh tông cho Minh Hiền Đế năm mươi năm.

Trong năm mươi năm này, Vô Ảnh tông tùy Minh Hiền Đế sử dụng.

Sau khi Minh Hiền Đế lên ngôi, Vô Ảnh tông đổi tông chủ hai lần, vị tông chủ bây giờ vừa nhậm chức vào năm năm trước, để lại vô số truyền thuyết trên giang hồ.

Tạ Ngạn Phỉ thật sự tò mò, cho nên y có chút mong đợi Minh Hiền Đế có thể phái Vô Ảnh tông tới bảo vệ y hay không, không cần nhiều, một ảnh vệ là đủ cho y bình yên vượt qua đợt nguy cơ này rồi.

Vành mắt Minh Hiền Đế ửng đỏ, nhìn đứa con trai xấu xí của mình, cho dù có xấu xí thì cũng là huyết mạch duy nhất mà A Vân để lại, thế mà lại có người dám hạ độc thủ với Hoàng tử của ông?

Minh Hiền Đế chợt vỗ ngự án một cái: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Tuyên Bình Hầu, ngươi nói đi!”

Lần này là thọ yến ở Tuyên Bình Hầu phủ, nếu ông ta và một đám triều thần cũng theo tới, sợ là đã xảy ra chuyện ở Tuyên Bình Hầu phủ rồi.

Tuyên Bình Hầu bị sự tức giận của Minh Hiền Đế dọa sợ: “Hoàng, Hoàng thượng….” Lúc ông ta đến còn cảm thấy chắc chắn không thành vấn đề, Ngũ hoàng tử không được sủng ái, ông ta khóc bán thảm một chút là được.

Nhưng không ngờ rằng Ngũ hoàng tử còn hành động nhanh hơn cả ông ta, càng bất ngờ hơn nữa là thái độ của Hoàng thượng…

Ông ta run một cái, đầu óc thanh tỉnh một chút, chỉ có thể đè những lời muốn lên án Ngũ hoàng tử xuống, theo quy củ nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, chuyện là như thế này…”

Tuyên Bình Hầu không dám trộn lẫn tình cảm riêng tư, nói lại đầu đuôi câu chuyện lại một lần.

Không phải là ông ta không muốn, mà là bây giờ thái độ của Hoàng thượng thay đổi, ông ta không dám đánh cuộc, huống chi chuyện xảy ra lúc ấy có nhiều đại nhân chứng kiến như vậy, tùy tiện hỏi một người là rõ ràng ngay.

Minh Hiền Đế nghe xong sắc mặt càng đen hơn, phản rồi, dưới chân Thiên tử, đầu tiên là Hoàng tự bị hạ độc, đường đường là quan lớn lại bị giết, tên vô lại này căn bản không coi Thiên tử như ông đây vào mắt sao? “Người đâu! Tuyên Hình bộ thượng thư Cát Văn Phong, Đô sát viện Tả Hữu Đô Ngự sử, Đại Lý tự khanh tiến cung!”

Theo một tiếng này của Minh Hiền Đế, Tiền Toàn cong người vội vã đi truyền chỉ, mọi người trong ngự thư phòng lại một phen choáng váng, lớn chuyện rồi, Hoàng thượng đây là muốn tam ty hội thẩm sao?

Quả nhiên, khi người đứng đầu tam xử đến, đầu tiên là Minh Hiền Đế nổi giận một lần, lại cho Hình bộ mười ngày tra ra hung thủ, Đô sát viện, Đại Lý tự giám sát, điều tra rõ hai vụ án này, nếu không, Cát Văn Phong đừng làm Thượng thư Hình bộ nữa!

Cát thượng thư quỳ ở đó buồn khổ trong lòng, ông ta vừa cực khổ ra ngoài thành tra án mệt mỏi như chó chết mới trở về, kết quả vừa về đã có hai vụ án lớn đè xuống, ông ta… ông ta còn không thể từ chối.

Cát thượng thư u oán nhìn Tuyên Bình Hầu một cái, đang yên đang lành lại mời Ngũ hoàng tử làm gì? Nếu không, ông ta còn có thể bớt đi được một vụ án.

Tuyên Bình Hầu cũng hối hận, ông ta căn bản không mời Ngũ hoàng tử, là Ngũ hoàng tử đến cùng với Vu Thành Kha.

Vu Thành Kha là theo chân Nhị công tử Vu Dung Lang của Tướng phủ tới, mà Vu Dung Lang là con rể tương lai của ông ta, người là do bọn họ dẫn tới, huống chi Ngũ hoàng tử có thân phận như thế kia, ông ta còn có thể đuổi người sao?

Nhưng mặc kệ bọn họ hối hận thế nào thì Cát thượng thư vẫn dập đầu đáp: “Thần tuân chỉ!”

Lúc này Minh Hiền Đế mới hài lòng, vừa vẫy tay muốn cho tất cả lui ra đi điều tra thì đã thấy con trai xấu xí nhà mình giơ tay lên: “Phụ hoàng, nhi thần còn có lời muốn nói.”

Bây giờ trong lòng của Minh Hiền Đế tràn lan tình yêu thương của cha, ông đảo ánh mắt lạnh lẽo nhìn chư vị đại nhân, cười dịu dàng nói: “Lão Ngũ à, sao thế? Không thoải mái à, phụ hoàng đã cho người đi gọi ngự y rồi, chờ một chút uống thuốc rồi ở trong cung dùng bữa tối với phụ hoàng, sau đó hẵng xuất cung.”

Tạ Ngạn Phỉ vẫn đang đợi trở về sắp xếp, lắc đầu: “Độc trên người nhi thần không nặng, cũng là phát hiện sớm, đợi trở về để đại phu trong phủ cho thuốc uống cũng được, nhưng mà… Nhi thần có lời quan trọng hơn muốn nói!”

Tạ Ngạn Phỉ cố làm vẻ tức giận cắn răng, Minh Hiền Đế thấy thế càng đau lòng, đều nói tính tình lão Ngũ hèn yếu nhát gan, hôm nay tức giận đến như vậy, đây còn thở gấp nữa, đúng là đáng thương.

Vẻ mặt Minh Hiền Đế càng thêm khoan dung: “Lão Ngũ nói đi, phụ hoàng đều làm chủ cho con!”

Đám người ở bên cạnh hoàn toàn bị xem nhẹ, đứng một bên nhìn Hoàng thượng cười như tắm trong gió xuân, trong lòng u oán, sao là có thể đối đãi khác biệt như vậy chứ? Ai nói Hoàng thượng không muốn thấy Ngũ hoàng tử? Đứng ra, đánh chết hắn, làm hại bọn họ vội vàng suy nghĩ xem trước kia có đắc tội Ngũ hoàng tử hay không.

Tạ Ngạn Phỉ bẻ hai ngón tay múp míp, “Phụ hoàng, nhi thần muốn tố cáo Tuyên Bình Hầu phủ dạy con gái không nghiêm, còn chưa nhìn thấy rõ ràng đã đổ oan cho nhi thần, nói nhi thần là tên trời đánh, đăng đồ tử, nhi thần đáng thương là người bị hại, sao nàng ta có thể nói như vậy? Nhất định phải giam lại! Không chừng độc của nhi thần chính là nàng ta hạ, không tra rõ thì không thể thả!”

Minh Hiền Đế nghe được ba chữ “tên trời đánh”, liền tối sầm mặt, “Tuyên Bình Hầu, những gì lão Ngũ nói có phải là thật không?”

Tuyên Bình Hầu không nghĩ tới Ngũ hoàng tử dám tố cáo thật, da đầu ông ta tê dại, nhưng cũng chỉ có thể nhắm mắt nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, tiểu nữ còn nhỏ bé dốt nát, là nóng lòng bảo vệ tỷ tỷ nên mới lỡ lời, lời nói không phải thật tâm, mong rằng Hoàng thượng cho con bé một cơ hội.”

Minh Hiền Đế trầm mặt, nhưng không có chứng cớ, nếu như trị nghiêm, truyền đi sẽ chứng tỏ lão Ngũ ỷ thế hiếp người, ngược lại tổn hại cho thanh danh của lão Ngũ, nếu trị nhẹ, khi dễ con trai ông mà cứ để như vậy, long uy ở chỗ nào?

Minh Hiền Đế suy nghĩ một chút, cứ dựa theo Tạ Ngạn Phỉ nói: “Vậy cứ dựa theo lão Ngũ nói đi, trước hết để cho Cát Văn Phong đi điều tra, chờ tra được đúng là không liên quan đến nàng ta thì sẽ thả, trong lúc đó tạm thời nhốt ở Đại Lý Tự.”

Trong lòng Tuyên Bình Hầu giật thót, nhưng chỉ biết há hốc mồm, không dám nói gì vào lúc quan trọng thế này.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, vừa định nhanh chóng lui ra ngoài, ai về nhà nấy thì lại thấy Ngũ hoàng tử lên tiếng tiếp, “Phụ hoàng, nhi thần còn có lời muốn nói.”

Mọi người nhức đầu, thế mà vẫn chưa xong à!

Cố tình Minh Hiền Đế còn chưa nói gì khác, bọn họ dám không?

“Lão Ngũ, làm sao thế?”

“Trong lòng nhi thần không phục, muốn tự tay nhìn tặc tử hại nhi thần bị bắt, cho nên mấy ngày này nhi thần cũng muốn đến Tuyên Bình Hầu phủ với Cát đại nhân, nhi thần muốn tận mắt nhìn xem rốt cuộc là ai bỏ thuốc hại nhi thần!” Tạ Ngạn Phỉ nắm quả đấm đầy thịt tức giận nói.

Cát Văn Phong không nghĩ tới một tai vạ bất ngờ vô hình lại giáng xuống từ trên trời, “Không được!” Nói đùa à, đi tra án lại để một Hoàng tử đi theo, ông ta còn tra cái gì? Chẳng qua là ngẩng đầu nhìn ánh mắt Minh Hiền Đế, giọng thấp dần, uyển chuyển giải thích, “Điều này không hợp lý, dẫu sao… Dẫu sao…”

“Dẫu sao cái gì? Ta là khổ chủ, sao lại không thể đi chứ? Hay là Cát đại nhân muốn thiên vị Tuyên Bình Hầu? Ta đi giám sát ngươi không được sao?” Tạ Ngạn Phỉ nói.

Cát Văn Phong nghẹn một hơi ở cổ họng: Vậy còn cần Đô Sát viện và Đại Lý tự làm gì?

Nhưng ông ta cũng không dám nói ra lời này, chỉ có thể lén liếc trộm Minh Hiền Đế.

Hoàng thượng là minh quân đó, người không thể làm ẩu như vậy được.

Tạ Ngạn Phỉ cũng nhìn Minh Hiền Đế, đôi mắt ướt nhẹp nhìn ông, che ngực, bày ra bộ dáng nếu ông không đồng ý thì một giây sau y sẽ khóc mất.

Minh Hiền Đế giật khóe miệng một cái, người khác làm hành động đó là cảnh đẹp ý vui, nhưng lão Ngũ à, con đây… khiến cho phụ hoàng đau mắt quá.

Cho dù thế nào đi nữa, Minh Hiền Đế cũng không thể không thừa nhận, dáng dấp của đứa con trai này... xấu thật đấy.

Nếu mà khóc thật, có khi nào đêm nay ông sẽ mơ thấy ác mộng hay không?

Minh Hiền Đế run một cái: “Đi đi đi đi, đi theo nhìn một chút là được, đừng quấy rối."

Cát Văn Phong: “…”

Mọi người: “…” Hoàng thượng sao có thể đồng ý nhanh như thế? Đừng quấy rối? Đây rõ ràng là đi quấy rối mà?

Tạ Ngạn Phỉ vui mừng cảm tạ Minh Hiền Đế, sau đó hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang rời đi, trước khi đi, còn tận mắt nhìn Đỗ Hương Ly bị giam vào Đại Lý Tự.

Cát Văn Phong ra khỏi cung liền héo, ông ta cảm thấy trong lòng mệt mỏi, khoảng thời gian này ông ta vẫn đang tra án hái hoa tặc, mệt như chó, kết quả bỗng dưng lại hạ xuống hai vụ án, sao số ông ta lại khổ như vậy chứ?

Có đại nhân quen biết đồng tình nhìn ông ta một cái: “Tặc tử kia còn chưa bắt được?”

Cát Văn Phong lắc đầu: “Khả năng đánh hơi của tặc tử kia quá mạnh, không để lại bất kì manh mối nào.”

Nhưng các cô nương bị tên tặc tử kia chọn trúng đều có địa vị cao, vì danh dự gia tộc đều không tiện nói ra miệng, cũng chỉ có thể ngầm thừa nhận sự thua thiệt này, độ khó của việc này cũng đã tăng lên. Lần này là cô nương nhà thương hộ ở ngoài thành, nhà đối phương không giấu, ông ta đi điều tra, vốn cho là có đầu mối, mệt mỏi mấy đêm, thế mà vẫn không có bất kỳ tiến triển gì.

Cát Văn Phong lau mặt một cái, muốn đi Tuyên Bình Hầu phủ xem xét, dạo một vòng tìm người kéo chân sau kia, kết quả không tìm được: “Ngũ hoàng tử đâu?”

Một nha dịch vội vàng tiến lên, “Ngũ hoàng tử nói là mệt mỏi nên là trở về phủ uống thuốc, ngày mai sẽ theo đại nhân đi Tuyên Bình Hầu phủ.”

Ánh mắt Cát Văn Phong sáng lên: Có lẽ Ngũ Hoàng tử này chỉ nói vậy thôi, sáng ngày mai đi sớm một chút, không đưa y theo chẳng phải là không còn cản trở rồi sao?

Tạ Ngạn Phỉ hoàn toàn không thèm để ý, y rời khỏi cửa cung quay về phủ, cho dù dù y muốn biết, chỉ sợ hôm nay cũng sẽ chẳng tra ra được gì, đoán chừng tất cả chứng cứ trong Tuyên Bình Hầu phủ đã không còn nữa rồi, còn gọn gàng hơn Đỗ Hương Ly làm, thay vì đi chịu mệt mỏi, không bằng về nhà nằm ngủ.

Giằng co lâu như vậy, thân thể này của y đúng là không chịu nổi.

Mà trong ngự thư phòng, sau khi đám người Tạ Ngạn Phỉ đi, Minh Hiền Đế ngồi trước ngự án, suy đi nghĩ lại cảm thấy không an toàn. Sau khi lão Đại chết, A Vân chỉ còn lại một huyết nhục là lão Ngũ, nếu cũng mất theo, sao ông xứng với A Vân chứ?

Suy nghĩ một chút, đêm xuống, ảnh vệ của Minh Hiền Đế gọi Quỷ Ảnh đến.

Không lâu sau, Quỷ Ảnh đến ngự thư phòng, một mặt nạ quỷ che mặt, không ai biết hắn vào cung thế nào, đến và đi đều không để lại gì, đúng như cái tên của hắn vậy.

Quỷ Ảnh cả người mặc đồ đen, trên đầu đội một cái mũ choàng cùng màu, gần như hòa làm một với đêm tối, quỳ một chân xuống: “Hoàng thượng.”

Minh Hiền Đế mở miệng: “Quỷ Ảnh, ngươi chọn hai ảnh vệ âm thầm bảo vệ Ngũ hoàng tử, trẫm sợ khoảng thời gian này nó sẽ xảy ra chuyện.”

Quỷ Ảnh lời ít ý nhiều, giọng nói không có tình cảm: “Thuộc hạ tuân lệnh.”

Minh Hiền Đế ừ một tiếng, giống như đã quen với sự lãnh đạm của đối phương, phất tay một cái, chẳng qua là lúc Quỷ Ảnh sắp đi lại gọi hắn lại: “Mắt ngươi… thế nào rồi?”

Quỷ Ảnh xoay người lần nữa, trên mặt nạ quỷ không thấy được vẻ mặt gì, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không lộ ra, tất nhiên cũng không nhìn ra tâm trạng: “Vẫn vô dụng như cũ.” Dừng một chút, tiếp tục nói, “Không ảnh hưởng.”

Minh Hiền Đế vẫn tin tưởng với thân thủ của hắn, ba năm trước xảy ra chuyện vốn ông còn lo lắng, lúc ấy Quỷ Ảnh xin ông chờ một năm, một năm này Minh Hiền Đế không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng một năm sau Quỷ Ảnh xuất hiện lại, cho dù không nhìn thấy được, nhưng lại không khác người thường, thậm chí thân thủ còn không thụt lùi, ngược lại càng thêm tinh tiến. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Đợi sau khi Quỷ Ảnh đã rời đi, Minh Hiền Đế suy nghĩ, đi đến cung điện vẫn luôn bị bỏ trống sau khi tiên Hoàng Hậu mất.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play