Tạ Ngạn Phỉ trở lại Vương phủ đã lập tức bảo quản gia đi nấu thuốc, còn y thì nằm chết ở trên giường.
Mặc dù là y đã phân phó, nhưng y không có ý định uống thật.
Độc trong thân thể nguyên thân là tích từ ngày này qua ngày khác, còn thần không biết quỷ không hay, mười phần mười là bị người trong phủ hạ, còn có khả năng là người bên cạnh.
Trước khi chưa xác định được là ai, y không có ý định đánh rắn động cỏ, y dặn dò cũng chỉ là dặn dò thôi, đến lúc đó diễn một chút là được rồi.
Không lâu lắm, quản gia đã bê bát thuốc sắc xong lên chủ viện.
Tạ Ngạn Phỉ nằm ở đó lớn tiếng kêu ai ai ôi ôi, khó chịu không dậy nổi, bảo quản gia đặt thuốc xuống đấy rồi ra ngoài trước, đợi lát nữa y sẽ uống.
Sau khi quản gia rời đi, Tạ Ngạn Phỉ vừa ai ôi vừa nhanh chóng đổ bát thuốc đi, cầm thuốc đã chuẩn bị sẵn ra nuốt.
Nhắc tới viên thuốc này vẫn là y tìm được trong phòng nguyên thân, không chỉ có viên giải tình dược, còn có viên khiến người phát tình.
Đương nhiên, cũng không phải là nguyên thân biết trước cái gì, mà là có người đưa cho nguyên thân, người đưa còn có chút quan hệ với nữ chính.
Người tặng thuốc là Tứ công tử Vu Thành Kha – thứ tử của tướng phủ.
Mà Nhị ca của Vu Thành Kha chính là hôn phu Vu Dung Lang của nữ chính Đỗ Hương Vũ.
Đỗ Hương Vũ là Tam cô nương của Tuyên Bình Hầu phủ, Vu Dung Lang là Nhị công tử của tướng phủ, trai tài gái sắc, trời định xứng đôi.
Dĩ nhiên, đây chỉ là điều mà quần chúng ăn dưa nghĩ, dù rằng phần lớn mọi người đều rất xem trọng mối hôn sự này.
Trừ ba người.
Người thứ nhất, chính là nữ phụ ác độc trong sách – Đỗ Hương Ly, người bị y đưa vào Đại Lý tự kia;
Nàng ta thích Vu Dung Lang, đáng tiếc nàng ta chỉ là một thứ nữ, thân phận không xứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn tỷ tỷ của mình gả cho Vu Dung Lang. Nàng ta tức giận, suy nghĩ nếu nàng ta không thể gả, vậy thì tất cả mọi người đều không được gả, cho nên, nàng ta dứt khoát hủy hoại nữ chính Đỗ Hương Vũ, vậy nên mới xảy ra một màn trước đó.
Người thứ hai chính là nguyên thân, y cũng thích Vu Dung Lang, chẳng qua là thích thầm, cũng không muốn đến phá hoại, là tương tư đơn phương thuần tuý. Suy nghĩ của nguyên thân cũng đơn giản, Vu Dung Lang phải thành thân rồi, y định từ bỏ suy nghĩ này hoàn toàn, nhưng trước khi thành hôn, y muốn gặp riêng Vu Dung Lang một lần, nói rõ tâm tư của bản thân.
Chính y không làm được, nhưng Tứ đệ Vu Thành Kha của Vu Dung Lang lại có thể làm được.
Mấy ngày trước, Vu Thành Kha nói cho nguyên thân rằng Vu Dung Lang đánh thua cuộc với người ta, không thể không đi Xuân Phong Lâu một đêm, nguyên thân tính toán đi gặp một lần cuối cùng, làm bộ như vô tình gặp được, chờ Vu Dung Lang say rượu bất tỉnh nhân sự, y sẽ nói tâm tư của mình ra, coi như là hoàn thành tình yêu thầm kín này.
Còn vì sao Vu Thành Kha lại tặng loại thuốc này, nguyên do là mặc dù Vu Thành Kha mượn Vu Dung Lang để nguyên thân tín nhiệm gã, cùng gã xưng huynh gọi đệ, nhưng lại sợ nhỡ may nguyên thân đi Xuân Phong Lâu, đến lúc đó không nhịn được làm gì đó với các cô nương, sẽ làm hỏng kế hoạch của gã ta.
Huống chi, trừ chuyện này ra, Vu Thành Kha còn có tâm tư khác, chính là muốn thừa cơ hội này chiếm chút tiện nghi của nguyên thân.
Không sai, Vu Thành Kha chính là muốn chiếm tiện nghi của nguyên thân.
Làm một thứ tử yêu cái xấu xí, Vu Thành Kha… Gã ta muốn đớp nguyên thân một miếng.
Cho nên gã ta vì để cho nguyên thân yên tâm, cho nên cũng cam tâm tình nguyện nuốt những thứ thuốc này, sau chuyện này còn cảm thấy là mình sai, gã liền cầm lọ thuốc lừa nguyên thân là giải tình dược, bởi vì nơi phong nguyệt như Xuân Phong Lâu này đây, trong rượu với lư hương sẽ được trộn lẫn mấy thứ trợ hứng, lỡ như không chuẩn bị sẵn thuốc giải, trúng chiêu tự làm xấu sẽ bị nhị ca ghét bỏ. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Vu Thành Kha nói như vậy, nguyên thân liền tin, chẳng qua y không nghĩ tới, Vu Thành Kha cho lọ giải dược này, bên trong có hai loại, một loại là giải dược, một loại khác lại là kích tình.
Trộn chung với nhau, trừ người hiểu y thuật, căn bản không phân biệt được.
Vu Thành Kha bảo nguyên thân tự mình mang theo thuốc này, khi đến nơi, gã ta sẽ lừa nguyên thân ăn, lúc đó gã chỉ cần giúp chọn ra thuốc thúc tình đưa sang, không phải nguyên thân còn mặc gã ta làm bậy sao?
Chờ sau chuyện này cho y ăn thêm giải dược, thần không biết quỷ không hay.
Cho dù bị phát hiện, thuốc này là nguyên thân tự mình mang tới, chỉ cần sau khi thành công gã đổi đi là được.
Cho nên, đợi Tạ Ngạn Phỉ nhận được ký ức của nguyên thân, cộng thêm tình tiết trong truyện, lại nhìn thấy trong lọ thuốc này có hai loại thuốc, Tạ Ngạn Phỉ thân là con nhà Trung y mặc dù học nghệ không tinh, nhưng vẫn có thể phân biệt được thuốc gì dễ như trở bàn tay.
Y dứt khoát dùng hai loại thuốc này để diễn một màn kịch hay ở Tuyên Bình Hầu phủ, túm chặt lấy Đỗ Hương Ly.
Mà người thứ ba không muốn hai người thành hôn là chính Vu Dung Lang.
Vu Dung Lang, Nhị công tử, đích tử của tướng phủ, là một công tử văn nhã.
Vu tướng phủ cho ra hai vị Hoàng hậu, thân phận địa vị ở Đại Tạ đều thấy rõ, cộng thêm tự thân Vu Dung Lang dung mạo tuyệt đẹp, phong lưu phóng khoáng, hào hoa phong nhã, sau khi Bùi thế tử gặp chuyện không may vào ba năm trước, Vu Dung Lang từ người thứ hai muốn được gả nhất ở nước Đại Tạ trở thành đệ nhất quý công tử ở Hoàng Thành.
Đủ để thấy người này có bao nhiêu nổi bật.
Chỉ tiếc, Vu Dung Lang là một kẻ mặt người lòng thú, mặt ngoài gã là một quý công tử, nhưng bên trong lại là cường đạo bại hoại, quan trọng nhất là, tên Vu Dung Lang này chính là hái hoa tặc mà bây giờ Hình bộ đang truy nã.
Gã coi thường nữ chính là đại gia khuê tú, sợ kéo chân gã tầm hoan mua vui, đương nhiên không muốn cưới kiểu quý nữ thật sự như Đỗ Hương Vũ đây, nhưng Đỗ Hương Vũ được Vũ tướng gia làm chủ hôn sự, gã ta chỉ có thể nhận.
Tạ Ngạn Phỉ biết rõ Vu Dung Lang không phải là một mối duyên tốt, y không có ý định để nữ chính thành hôn với tên cầm thú này thật, sau chuyện của Trịnh Thượng Thư, y sẽ nghĩ cách phá đi mối hôn sự này, làm rõ chuyện của Vu Dung Lang với thiên hạ, để nữ chính từ hôn, ngoan ngoãn ở lại trong khuê phòng đợi nam chính xuất hiện là được.
Tạ Ngạn Phỉ nghĩ đến Vu Thành Kha, liền nghĩ đến gã có ý dâm với cái cơ thể này, da đầu tê dại, thật là rắn chuột một ổ, hai huynh đệ biến thái y như nhau, nhất là nghĩ đến đám Vu Thành Kha là biểu huynh của nguyên thân thì càng ghét bỏ.
Tạ Ngạn Phỉ đúng là nghĩ cái gì là cái đó đến, thuốc trên người vừa mới giải xong, đang thoải mái nằm ở nơi đó, vén ống tay áo lên nhìn vạch đen trên cổ tay, bây giờ chỉ còn lại một vệt trong suốt.
Bây giờ giá trị hảo cảm là 0, không biết lúc nào mới có thể tăng.
Y vừa buông tay áo xuống, quản gia vừa đi đã trở lại, nói là Tứ biểu công tử của tướng phủ tới.
Tứ biểu công tử, không phải là Vu Thành Kha sao?
Tạ Ngạn Phỉ híp mắt, nghĩ đến hình như tối nay chính là ngày Vu Dung Lang đánh cuộc thua với người ta mà đi Xuân Phong Lâu. Vu Dung Lang này ra vẻ đạo mạo với bên ngoài, nói là đi Xuân Phong Lâu, tuy mặt ngoài là đánh cuộc thua bị mấy con em thế gia lừa đi, nhưng thật ra là Vu cầm thú thích kiểu bên ngoài bị bắt buộc nhưng thật ra âm thầm sảng khoái này.
Gã ta cảm thấy như vậy kích thích hơn.
Tạ Ngạn Phỉ bảo quản gia dẫn Vu Thành Kha vào, y tiếp tục nằm đó giả bộ yếu ớt.
Y sờ đường trong suốt trên cổ tay, tổng giá trị hảo cảm là 0, cách số âm quá gần, không có cảm giác an toàn.
Nếu Vu Thành Kha đã tự đưa tới cửa, y sẽ lấy Vu Thành Kha làm vật thí nghiệm, nhìn một chút xem nếu như cố ý dựa theo sở thích đối phương thì có thể tăng giá trị hảo cảm hay không.
Tạ Ngạn Phỉ nghĩ thông suốt, trong lòng có tính toán.
Vu Thành Kha nhanh chóng được quản gia đưa vào, lúc quản gia đi qua song cửa ở hành lang gấp khúc, quay đầu nhìn lại, thấy mình đang đối mặt với Tạ Ngạn Phỉ đang nằm nghiêng hướng về phía này.
Chỉ thấy một đống thịt vo thành một đoàn nằm đấy, bởi vì quần áo trên người quá chật, khiến thịt trên người bị dồn thành từng khúc, vì nằm nên các đường nét trên khuôn mặt cũng bị dồn lại, nếu như không nhìn kỹ còn tưởng rằng đó là mực tàu bị đổ nữa đấy.
Xấu xí đến mức khiến quản gia lơ đãng nhìn thấy suýt chút nữa không nhịn được muốn nôn.
Rõ ràng trước kia Vương gia trắng trẻo như ngọc, sao chớp mắt một cái đã thành như vậy…
Bây giờ ông ta đã không nhớ nổi hình dáng trước kia của Vương gia rồi.
Nhưng một màn này rơi vào trong mắt Vu Thành Kha tự mang hiệu quả hào quang, ánh mắt vốn đang bình tĩnh của gã ta si mê rơi vào mấy cục thịt mập mạp, ngũ quan nhăn nhó kia, mềm mại như muốn bóp một cái, Ngũ hoàng tử lại đáng yêu hơn lần gặp trước nhiều rồi.
Nếu như, những suy nghĩ thầm kín này của Vu Thành Kha bị Tạ Ngạn Phỉ biết được, sợ rằng tự y cũng phải nôn.
Tạ Ngạn Phỉ tính toán rất đơn giản, nếu Vu Thành Kha yêu cái xấu, y liền diễn thật xấu, chỉ là không biết có hữu hiệu hay không.
Dù sao y cũng không tổn thất, nếu có thể tăng giá trị hảo cảm một xíu thôi cũng được. ( truyện trên app tyt )
Quản gia dẫn Vu Thành Kha tới cửa, cũng không muốn nhìn chủ tử lần thứ hai, vội vàng chuồn mất.
Vu Thành Kha còn chưa tình hồn từ trong “cảnh đẹp”, chỉnh lại vạt áo, thi lễ về phía cửa phòng: “Vương gia, ta là Thành Kha, ta có thể đi vào không?”
Tạ Ngạn Phỉ yếu ớt mở miệng: “Vào đi.”
Cửa mở ra, Tạ Ngạn Phỉ nhìn thấy Vu Thành Kha đi vào, y đến Tuyên Bình Hầu phủ là theo chân Vu Thành Kha và Vu Dung Lang đi, cũng có ấn tượng với Vu Thành Kha, Vu Thành Kha nhìn đạo mạo nghiêm trang, khó có thể tưởng tượng được nội tâm biến thái như vậy: “Sao Thành Kha lại tới đây? Ta ở Tuyên Bình Hầu phủ trúng độc, bây giờ ăn giải dược vẫn còn yếu ớt, sợ là không thể dậy nổi.”
Vu Thành Kha lập tức đi đến, dáng vẻ cực kì đau đớn: “Đều là ta sai, là Thành Kha không bảo vệ tốt Vương gia, để cho Vương gia phải chịu tội, Thành Kha hẳn phải theo sát Vương gia, cố gắng cứu Vương gia đầu tiên.”
Tạ Ngạn Phỉ lắc đầu, rũ mắt: "Chuyện này không liên quan đến ngươi. Chỉ là... Ta như vậy, sợ là không thể đi gặp Vu nhị ca được rồi."
Vu Thành Kha ngẩn ra, lần này gã tới chính là chờ đến tối dẫn Tạ Ngạn Phỉ đi, gã vốn còn muốn thừa cơ hội này để Ngũ hoàng tử từ bỏ ý định với Nhị ca, Ngũ hoàng tử không đi thì làm sao từ bỏ ý định được? Sao gã còn thuận tiện chiếm tiện nghi được?
Vu Thành Kha đối diện với ánh mắt him híp của Tạ Ngạn Phỉ, nảy ra ý hay, bèn thở dài một tiếng: "Vậy thật là đáng tiếc. Nghe nói, lần này nhị ca sẽ còn ngâm thơ giao đối, tự tay làm một bộ sách tặng người có duyên, lúc đầu vốn nghĩ nếu Vương gia có thể đi lần này và trở thành người có duyên với nhị ca, giữ lại tâm tư muốn sáng tỏ này, không ngờ... Lại không khéo như vậy, thôi vậy thôi vậy."
Tạ Ngạn Phỉ cũng biết nhất định gã sẽ khuyên mình, làm bộ như kích động muốn đứng dậy, “Đỡ, đỡ ta đứng lên! Ta, ta có thể đi! Ta còn có thể đi!”
Khóe miệng Vu Thành Kha nhếch lên, “Vương gia ngài không nên cậy mạnh, thân thể không được thì không nên xằng bậy.”
Tạ Ngạn Phỉ lắc đầu: “Ta không có chuyện gì.”
Y lảo đảo đứng dậy, cảm giác được lúc Vu Thành Kha đỡ mình, gã còn cố ý sờ thịt trên eo y, ánh mắt của Tạ Ngạn Phỉ trầm xuống, nhếch miệng một cái, treo lên một nụ cười xấu xa, tự tìm chết mà.
Y cố ý dùng tất cả sức nặng đè ở trên người Vu Thành Kha. Vu Thành Kha vốn đang tâm ý viên mãn chiếm tiện nghi, làm sao chú ý tới những thứ này, chờ đến khi lấy lại tinh thần muốn đỡ Tạ Ngạn Phỉ thì đã không kịp.
Một cái chớp mắt tiếp theo, Tạ Ngạn Phỉ trực tiếp coi gã là thịt lót mà đè xuống đất.
Vu Thành Kha kêu lên một tiếng đau đớn, xém chút nữa một ngụm máu dồn vào tim, chết vì kiệt sức.
Vu Thành Kha tức giận, Ngũ hoàng tử không đo cân nặng của mình sao? Sẽ đè chết người đó biết không?
Kết quả ngẩng đầu một cái, liền thấy Tạ Ngạn Phỉ nhíu chân mày lại vì lo lắng, gương mặt có chút dữ tợn đáng sợ, Vu Thành Kha cảm thấy trái tim nhỏ của mình bị chạm vào một cái: Cái này chẳng lẽ chính là chỉ dẫn của Nguyệt Lão sao?
Tạ Ngạn Phỉ đứng lên, trông thấy dáng vẻ biến thái này của Vu Thành Kha, nghĩ lại bị dâm ô, y trực tiếp đè mạnh xuống.
Lúc này Vu Thành Kha trực tiếp tắc nghẹn luôn.
Tạ Ngạn Phỉ mới hài lòng, cố ý khẩn trương quan tâm nói: “Thành Kha, ngươi không có chuyện gì chứ? Ta quá yếu ớt, liền…”
“Ta, ta không có chuyện gì…” Vu Thành Kha miễn cưỡng cười một tiếng, nếu đây không phải Vương gia, gã đã sớm tìm người xuống tay rồi, trước kia có mấy tên xấu nam bị gã để ý cũng không dám ho he gì, ăn quả thiệt thòi ngầm này ư?
Ai bảo người trước mặt này là Vương gia, còn xấu xí đến cực phẩm, làm gã không nỡ ra tay.
Tạ Ngạn Phỉ lười nhìn khuôn mặt của Vu Thành Kha nữa, kẻ này biến thái vô sỉ y như Nhị ca gã vậy.
Không cần đoán cũng biết gã đang suy nghĩ gì.
Sau khi Tạ Ngạn Phỉ đứng dậy liền đi đến chỗ tủ quần áo, cố ý chọn cẩm bào màu đỏ sậm, cẩm bào rộng lớn bọc thân, lại thêm một cái đai lưng màu xanh, đỏ phối hợp xanh, màu sắc thật là cực kì xấu xí, khiến người ta không muốn nhìn.
Nhưng Tạ Ngạn Phỉ từ trong gương đồng thấy Vu Thành Kha sau lưng mặt đầy si mê nhìn y, trong đầu không nghe được âm thanh, chẳng lẽ không có hiệu quả?
Y nhìn thấy hộp phấn cách đó không xa, trước đó nghe nói sẽ đi gặp Vu Dung Lang nên nguyên thân đã đặc biệt cho người đi mua, y nghe nói có lần Vu Dung Lang bị những đốm đen trên mặt mình doạ sợ, bèn nghĩ lần này qua đó không thể hù doạ gã ta được, người y trắng trẻo, cũng chỉ có mặt không dễ nhìn, bèn dứt khoát bôi cho mặt cũng trắng là được.
Chỉ tiếc, nguyên thân còn chưa thổ lộ đã chết.
Tạ Ngạn Phỉ lấy hộp phấn kia ra, bắt đầu bôi lên mặt, “… Không biết Vu nhị ca có bị dọa hay không, may có những thứ này, tô trắng là được rồi.”
Y chát lên từng tầng, cuối cùng chính là một lớp thật dày, phấn không dính mà rơi xuống, dáng vẻ kia, vừa rồi Tạ Ngạn Phỉ nhắm mắt mà bôi, tự y nhìn người trong gương cũng đều phải lạnh mình.
Chờ đến khi bôi xong, Tạ Ngạn Phỉ chợt quay đầu, chạy về phía Vu Thành Kha, mặt đất chấn động, đống thịt to mập gần như muốn chui ra khỏi cẩm bào đỏ xanh, cộng thêm phấn trên mặt lã chã rơi xuống, hình ảnh kia… kinh thiên động địa quỷ thần khiếp đảm, xấu xí đến mức tận cùng.
Nếu ở đây có người thứ ba, bảo đảm sẽ phun ra tại chỗ.
Nhưng Tạ Ngạn Phỉ thấy rõ ánh mắt si mê của Vu Thành Kha, cùng lúc đó, trong đầu truyền tới một giọng nói.
[Nhận được giá trị hảo cảm +1 từ Vu Thành Kha, tổng giá trị hảo cảm của kí chủ là 1, khởi động hình thức sửa cốt truyện, thay đổi một cốt truyện nhỏ, tiêu hao một giá trị hảo cảm.]
Tạ Ngạn Phỉ nhìn chằm chằm tên quỷ háo sắc đang chảy nước miếng với y, rõ ràng chứng minh suy đoán của y là đúng, rõ ràng y để ý giá trị hảo cảm đến như thế, vì sao.. Bây giờ, y hoàn toàn không hề kích động, không hề hưng phấn, mà thậm chí còn muốn đánh người?