Giang Bối Thụy cảm thấy mình thật sự rất… lười.

Chỉ nghĩ đến việc phải chạy tới chạy lui mua đồ dùng sinh hoạt, cậu đã thấy mệt. Thế nên, việc đầu tiên sau khi dọn về nhà mới là… lập một danh sách dài dằng dặc những thứ cần mua.

Nào là kem đánh răng, bàn chải, khăn mặt, giấy vệ sinh, dầu gội, bột giặt, rồi thì gạo, nếp, mì gói, trứng gà, trứng vịt, chưa kể tới hạt giống, cây giống, chậu cây, đất trồng…

Còn cả một đống thứ chưa ghi hết nữa!

"Chậc… mua nhiều thật!" — cậu lẩm bẩm, lười biếng nằm dài trên ghế salon, ánh mắt nhìn danh sách dài mấy trang giấy mà thấy choáng.

Chưa hết — quần áo mới cũng phải mua, gia vị nấu ăn cũng phải mua, nồi niêu xoong chảo, chén đũa… tất tần tật đều phải mua hết!

Từ trước đến giờ, mấy chuyện này đều là quản gia lo, còn cậu chỉ việc sống như một đại thiếu gia “há miệng chờ ăn”. Chưa bao giờ cậu nghĩ có ngày mình sẽ phải tự tay đi mua từng món đồ như vậy.

Nhưng bây giờ không có quản gia, cũng chẳng có tùy tùng. Chỉ có một mình cậu, ở nơi rừng núi hoang vu này.

"Haiz… tự lực cánh sinh thôi."

Cũng may là thế giới này có thể đặt hàng online. Nếu không có dịch vụ vận chuyển tới tận nhà, cậu thật sự… muốn bỏ cuộc luôn rồi.

Ba ngày sau, hàng đặt online rốt cuộc cũng được giao đến.

Giang Bối Thụy đứng trước cổng, nhìn chiếc xe tải chất đầy hàng hóa mà cảm thấy… hối hận nhẹ.

“Xin hỏi, Giang tiên sinh là anh phải không? Tụi tôi giao hàng online!” – giọng tài xế vang lên, mang theo vẻ nghi hoặc nhìn tấm bảng tên trước cổng.

Giang Bối Thụy gật đầu, mỉm cười “lễ phép” nhưng trong lòng đã bắt đầu có dự cảm chẳng lành. Quả nhiên — sau lưng chiếc xe tải là bảy… không, tám thùng hàng đủ loại.

Gạo 50 ký. Nếp 30 ký. Trứng cả rổ. Gia vị đủ dùng để mở quán cơm. Đất trồng cây thì chất cao gần bằng nửa người.

Nhìn mà muốn xỉu.

"Tôi… đặt hơi nhiều hả?" Cậu ngơ ngác hỏi.

Tài xế gật đầu: “Dạ, nếu không tính cả tủ lạnh và máy xay sinh tố, thì đúng là nhiều thiệt ạ.”

Cậu lặng người ba giây. Rồi cười gượng: “Không sao, tôi là người chuẩn bị cho ngày tận thế mà.”

Thế là một buổi sáng bắt đầu bằng việc vác bao gạo, kéo đất trồng cây, xếp đồ vô kho, xong xuôi cũng đã mồ hôi nhễ nhại như tắm.

Cứ tưởng kết thúc rồi — không ngờ lại còn nhận thêm một đơn hàng bị trễ giao: 1 lồng gà, 10 con gà giống, 5 con vịt con.

"Tôi đặt cái này hồi nào vậy trời??"

Gà con thì liên tục kêu “chiếp chiếp”, còn vịt thì chạy vòng quanh chân cậu như muốn khủng bố tinh thần. Cậu chỉ biết ôm đầu, nhìn mảnh vườn còn chưa dọn sạch, khóc không ra nước mắt.

Giang Bối Thụy thở dài:
“Ta chỉ muốn sống yên ổn mà thôi… sao cũng giống như bắt đầu mở nông trại thế này chứ…”

 

 

 

 

 

Ngay sau khi có cảm giác thế giới sắp thay đổi, Giang Bối Thụy lập tức lao vào “cuộc chiến mua sắm vật tư sinh tồn” — theo đúng nghĩa đen.

Cậu mở danh sách mua sắm lần nữa.
Sau ba ngày gom góp, danh sách từ một tờ giấy… đã thành quyển sổ tay dày cộm. Giấy nhớ dán khắp bàn, điện thoại thì toàn là các app mua sắm: nào là sàn thương mại điện tử, trang trại nông sản, cả mấy hội nhóm chuyên bán… hàng hiếm.

“Lần đầu tiên trong đời tôi biết đi săn là ngồi click chuột đến rút gân cổ tay.”

Cậu vừa lầm bầm, vừa vắt vẻo trên ghế, chân đạp quạt máy, tay ôm thùng mì gói mới được giao. Mỗi lần có người giao hàng tới, cảnh tượng đều kỳ quặc:

 “Chào quý khách, 30kg gạo, 10kg muối, 5 thùng nước lọc, 100 cây nến và… 6 cuộn dây kẽm gai?”


“…Tôi nuôi gà.”

 “Giao hàng: 200 cây giống, 10 bao đất, 1 thùng hạt giống cà rốt, và… một cái rìu?”


 “Tôi làm vườn… à không, tôi mê cosplay phim Hàn.”

“Xin lỗi… đây là lần thứ ba hôm nay anh nhận hàng vũ khí mô hình… thanh kiếm dài này thật ra không dùng để…?”


“Để treo tường.”

Giang Bối Thụy mệt tim vì diễn trò. Nhưng cậu biết — cẩn thận một chút không bao giờ thừa. Ai biết được nếu một ngày nào đó lũ người khát máu kéo tới, cậu có còn cơ hội ngồi đây ăn mì không?

Căn phòng chất đầy đồ dùng sinh tồn: thực phẩm khô, thuốc men, bộ lọc nước, pin mặt trời, bếp gas mini, cả bộ đồ nghề cứu thương và dây thừng.

Cuối cùng, cậu nhìn vào một thùng hàng đặc biệt — chứa đầy thuốc tự chế từ dược liệu thế giới cũ.

Giang Bối Thụy khẽ cười, “Bảo hiểm sinh tồn... phiên bản dị năng.”

Cậu đứng dậy, phủi tay.

Chuẩn bị đã xong. Chỉ còn chờ thế giới… sụp đổ.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play