Ở phía xa, một thiếu niên mặc trang phục của Thiên Sát Quân lặng lẽ xuất hiện. Bên hông cậu là một thanh kiếm đen tuyền, trên thân kiếm vẽ đầy những hoa văn đỏ sậm, giống như những giọt máu khô đọng lại theo năm tháng. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy đó không phải vết máu, mà là những đóa Bỉ Ngạn đỏ – loài hoa của luân hồi, rực rỡ và ma mị.
Bóng người ấy di chuyển cực nhanh, nhanh đến mức chỉ còn tàn ảnh lướt qua giữa chiến trường. Mỗi nơi thiếu niên đi qua, Quỷ vật ngã rạp, đầu lìa khỏi cổ, thân thể tan biến thành tro bụi.
Chỉ trong chớp mắt, thiếu niên ấy đã gia nhập chiến đoàn. Đường kiếm trong tay cậu ẩn hiện như ánh chớp giữa cơn giông, sắc bén, dứt khoát, mỗi chiêu đều là sát chiêu, từng nhát kiếm như được tạc ra từ gió bão và máu lửa.
Từng đường kiếm như vũ điệu — mượt mà, hoa lệ, nhưng ẩn giấu tử vong.
Những người đang chiến đấu bên cạnh thấy cậu liền reo lên:
“Giang Bối Thụy! Mau đến chỗ Đồng Đồng! Một mình cậu ấy không đỡ nổi! Ở đây cứ giao cho tôi!”
Tiếng gió gào thét cuốn theo một giọng nói lạnh lùng nhưng rõ ràng:
“Được.”
Thoắt một cái, hình bóng Giang Bối Thụy đã biến mất.
Khi gần đến nơi, ánh mắt cậu lập tức bắt được một cảnh tượng nguy hiểm — một thiếu niên Thiên Sát Quân mặc áo khoác nâu đang bị một con Quỷ vung vuốt đâm thẳng vào tim!
Không chút do dự, Giang Bối Thụy tăng tốc, như lôi quang xé gió lao tới, kiếm quang lóe lên, một tiếng “xoẹt” lạnh lẽo vang lên giữa không trung — cánh tay con Quỷ bị chém bay, máu đen phun ra tung tóe, nhưng người được cứu đã an toàn.
Con Quỷ bị cản trở không những không tức giận, trái lại còn bật cười, giọng nói mang theo vẻ hứng thú rợn người:
“Hử? Lại thêm một con mồi tới?”
Giang Bối Thụy không hề dao động. Gương mặt cậu vẫn bình tĩnh, lạnh lùng như trước, lời khiêu khích kia tựa như chỉ là tiếng gió thoảng qua tai. Cậu quay đầu, nhẹ giọng hỏi thiếu niên mình vừa cứu:
“Cậu không sao chứ?”
Đồng Đồng đưa mắt nhìn Giang Bối Thụy, ánh mắt thoáng động. Sau đó liếc nhìn con Quỷ phía sau, giọng trầm ổn:
“Tôi không sao. Nhưng cậu hãy cẩn thận... hắn là Khương Nham.”
Nghe vậy, Giang Bối Thụy chỉ khẽ gật đầu, như thể điều đó đã nằm trong dự đoán.
Nếu để ý kỹ sẽ thấy cơ mặt Đồng Đồng lúc này hơi giãn ra, không còn căng cứng như khi nãy.
Ai mà chẳng thả lỏng khi người mạnh nhất Thiên Sát Quân đoàn đã xuất hiện?
Giang Bối Thụy nâng mắt nhìn về phía con Quỷ, giọng nhàn nhạt vang lên, tựa như đang thì thầm với gió:
“Hơi thở của Gió – Thức thứ hai: Phiêu Dạt.”
Ngay lập tức, từng luồng gió dịu nhẹ lướt qua chiến trường như đang vỗ về, an ủi. Nhưng chỉ trong tích tắc, cơn gió dịu dàng kia bỗng trở nên sắc bén như lưỡi dao, xé gió lao thẳng đến cổ Khương Nham.
Cảm nhận được sát khí mãnh liệt, Khương Nham theo bản năng nghiêng người tránh né. Lưỡi gió vụt qua, chém đứt cánh tay của hắn. Hắn lùi lại, ánh mắt trầm xuống nhìn vết thương máu đen tuôn ra — lạnh toát sống lưng.
Chỉ một chiêu, suýt nữa hắn mất mạng.
Không dám xem thường nữa, Khương Nham gầm lên, lao thẳng về phía Giang Bối Thụy.
Hai bóng người, một người – một quỷ, va chạm giữa chiến trường. Mỗi chiêu đều là sát chiêu. Kiếm khí, yêu khí, gió, lửa, sát ý… cuồn cuộn tràn ra như sóng thần, không bên nào chịu nhường bước.
Điều khiến người ta ngạc nhiên nhất — là Giang Bối Thụy, chỉ mới mười bảy tuổi, lại có thể đánh ngang tay với chúa quỷ Khương Nham – kẻ đã sống hàng nghìn năm!
Không ai lên tiếng, nhưng ai nấy đều hiểu:
Thiếu niên ấy... là thiên tài chân chính.
Hai bên giao tranh quyết liệt, không ai chiếm được thế thượng phong. Ngay cả Khương Nham – một Quỷ có khả năng hồi phục cực nhanh – lúc này cũng đã không kịp tái sinh các vết thương, máu đen thấm ướt y phục, sắc mặt hắn âm trầm như nước.
Giang Bối Thụy cũng chẳng khá hơn là bao. Khắp người cậu là vô số vết thương lớn nhỏ, máu chảy ròng ròng, nhưng không có vết nào chí mạng. Trái lại, Đồng Đồng bị thương nặng, toàn thân co quắp, không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn cuộc chiến.
Giang Bối Thụy hít sâu một hơi, tập trung toàn bộ hơi thở, điều khiển dị năng tụ lại thành một luồng năng lượng đáng sợ. Trên bầu trời, mây đen cuồn cuộn kéo đến, lớp lớp chồng chất, dày đặc như sắp đổ xuống cả thế giới.
Thấy cảnh tượng này, Khương Nham lập tức biến sắc.
“Huyết Quỷ Thuật... Quỷ Vực Lôi Âm!” – hắn nghiến răng, giọng mang theo kinh hãi lẫn điên cuồng.
Giữa đám mây đen kịt, bất chợt xuất hiện từng tia đỏ rực như máu khô xen vào, khiến bầu trời vốn đã u ám lại càng trở nên rợn người. Không khí bị hút cạn, đất trời rung chuyển.
ẦM!
Một tia sét khổng lồ từ giữa bầu trời giáng thẳng xuống – một tia sáng chói lòa như muốn xé rách thế gian, nhắm thẳng vào Giang Bối Thụy và Khương Nham!
Ánh sáng quá mãnh liệt khiến tất cả mọi người quanh đó đều theo bản năng che mắt, không ai nhìn rõ được điều gì.
Chỉ đến khi ánh sáng tan dần… trước mắt họ là một hố sâu khổng lồ — sâu đến mức không thấy đáy.
Không ai dám lên tiếng. Không khí như bị đóng băng. Rồi từng tiếng hô hoảng hốt vang lên:
“Anh Bối Thụy đâu?!”
“Tia sét đó... mạnh như vậy... sao có thể còn sống được...”
Một vài người bật khóc, tiếng nức nở thê lương vang lên giữa chiến trường hoang tàn. Mọi người vội tụ tập quanh miệng hố, ai nấy đều không dám tin vào sự thật trước mắt.
Không ai ngờ...
Giang Bối Thụy – người mạnh nhất Thiên Sát Quân đoàn, thiên tài tuyệt thế – lại lựa chọn đồng quy vu tận với Khương Nham.
Giang Bối Thụy mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đôi mắt khẽ chớp khi ánh sáng lờ mờ của trần nhà hiện vào tầm mắt. Cậu lặng lẽ đưa mắt nhìn quanh — một căn phòng xa lạ, không hề quen thuộc.
Đây là đâu? Cậu khẽ nhíu mày, cảm giác trong đầu vẫn còn chút choáng váng.
Bối Thụy nhẹ nhàng bước xuống giường, đi đến kéo rèm cửa. Ánh sáng mặt trời lập tức ùa vào, ấm áp và chói chang. Mặt trời đã lên cao. Cậu đứng đó, thẫn thờ nhìn ra ngoài một lúc lâu, cho đến khi một hình ảnh vụt qua tâm trí khiến cậu bừng tỉnh.
Cậu vội vàng ngồi xuống giường, bàn tay thon dài từ từ xòe ra. Một luồng ánh sáng trắng thuần khiết hiện lên, rồi dần dần dài ra — 103 cm — hóa thành một thanh kiếm màu đen với hoa văn đỏ rực như máu khô. Những đóa Bỉ Ngạn đỏ u ám nhưng yêu dị trải dài theo thân kiếm, lưỡi kiếm bóng loáng, sắc bén đến mức phản chiếu rõ khuôn mặt trắng nõn của cậu.
Từ trong vỏ kiếm, cậu rút ra thêm một vật quen thuộc — một cây quạt bạch ngọc sắc xanh. Màu ngọc xanh dịu hòa với sắc trắng thuần khiết tạo nên một vẻ đẹp thanh nhã, cao quý. Khi được nắm trong tay Giang Bối Thụy — làn da trắng mịn và ngón tay thon dài — cây quạt như càng toát lên khí chất siêu phàm của chủ nhân. Nhưng ẩn sau sự dịu dàng ấy... lại là một món vũ khí chí mạng đủ sức lấy mạng Quỷ chỉ trong một chiêu.
Cậu âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tốt quá... còn đây.
Hai món này... là vật bản mệnh của cậu — không thể thiếu, không thể thay thế.
Giang Bối Thụy nhắm mắt nhớ lại:
... Lúc đó, mình đã dốc toàn lực dùng Quỷ Vực Lôi Âm, đồng quy vu tận với Khương Nham.
Ánh sét xé trời, sau đó... một luồng sức mạnh kỳ lạ nào đó cuốn lấy cậu, rồi cậu bất tỉnh. Khi tỉnh lại... đã ở nơi này.
Cậu đứng lên, một lần nữa quan sát căn phòng. Không lớn lắm, nhưng đầy đủ tiện nghi — có phòng khách, phòng bếp, mọi vật đều sạch sẽ, không một hạt bụi. Rõ ràng có người thường xuyên dọn dẹp.
Lạ thật... sao nơi này lại cho mình cảm giác quen thuộc đến vậy?
Từ cửa sổ nhìn ra, có thể thấy cậu đang ở trong một tiểu khu dân cư, yên tĩnh, an toàn. Cửa ra vào là cửa thép chống trộm, cực kỳ chắc chắn, đến Quỷ cũng khó lòng phá được.
Giang Bối Thụy cau mày, trong lòng tràn đầy nghi vấn.
Rốt cuộc đây là đâu? Ai đã đưa mình tới? Và... Khương Nham, có thực sự đã bị tiêu diệt chưa?